Lúc này trời đã gần tối, hắn đạp xe đạp về nhà.
Còn về Trương Đại Lực, chỉ làm bảo vệ hai ngày đã mất hết hứng thú.
Hắn ta chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống, chứ không muốn thành bảo vệ thật.
Đây chính là sự tự tin của phú nhị đại.
- Hôm nay là một ngày đẹp trời, những chuyện mình muốn sẽ thành hiện thực.
Trần Thư tâm trạng vui vẻ, vừa đi vừa hát.
Chẳng mấy chốc hắn đã đi qua chỗ ngã tư tối tăm lần trước.
Chắc hôm nay không có cướp bóc gì đâu nhỉ?Hắn nhìn nhìn vào con ngõ đó, không khỏi nghĩ đến chuyện lần trước.
Lúc này, đầu ngõ xuất hiện một bóng đen.
- Xè…Chỉ nhìn thấy một con rắn đen ước chừng nửa mét lao đến một cách nhanh chóng, sự lạnh lùng âm hiểm loé lên trong mắt nó.
Loading...
- Mẹ nó, cái gì thế này?Trần Thư giật mình, tốc độ của con rắn rất nhanh, trong nháy mắt đã lao đến cắn.
Mà sau cây cổ thụ ở ngã tư có một nam tử trông rất dữ tợn.
- Dám đắc tội Trịnh công tử, xem như ngươi đen đủi!Ngô Ly là một Ngự Thú Sư xã hội, do tư chất kém cỏi nên đã gần 30 tuổi mà vẫn chỉ là Ngự Thú Sư cấp 4.
Nhưng hắn ta rất giỏi nịnh nọt hai huynh đệ Trịnh Dịch nên cũng không cần lo lắng đến cơm ăn áo mặc.
Trước kì thi đại học, Trịnh Dịch để Ngô Ly tìm cơ hội cho Trần Thư một bài học.
Vừa hay hôm nay hắn ta bắt gặp Trần Thư ở chợ đen, bám theo đến đây mới có thể tìm được cơ hội.
- Tuy là một xã hội hài hoà không thể giết người, nhưng để ngươi vào bệnh viện vài tuần cũng không thành vấn đề.
Ngô Ly điều khiển Khế Ước Linh của mình, Hắc Độc Xà nhe nanh ra, nhào tới cắn.
Lúc này trong bóng đêm, một thứ màu vàng đột nhiên xuất hiện.
Bùm!Ngô Ly chỉ cảm thấy mặt đất chấn động, chỉ nhìn thấy một cục phân lớn "hoành không xuất thế".
- Mẹ nó, gì thế này?Trong lòng Ngô Ly khiếp sợ.
Mặc dù hắn ta biết Khế Uớc Linh của Trần Thư là Golden Slime, nhưng có ai mà hắn ta chưa từng thấy qua đâu.
Huống chi dựa theo tình báo, Khế Uớc Linh của Trần Thư không phải không có sức chiến đấu sao?Chỉ thấy Hắc Độc Xà của hắn ta mở to hai mắt, trong miệng rắn có máu tươi phun trào, một bộ dáng thê thảm sắp chết bất đắc kỳ tử, phỏng chừng ngay cả nội tạng cũng bị nghiền nát.
Mặc dù là Khế Uớc Linh cấp bốn, thế nhưng ưu thế của nó là tốc độ cùng nọc độc.
Bị một viên cầu lớn hơn hai thước áp chế, trọng lượng khủng bố ước chừng năm trăm cân, đổi lại là ai cũng chịu không nổi.
Sau nhiều lần lựa chọn tăng cường, cũng như sự gia tăng của Đại Lực Dược Tề, Golden Slime đã có sức chiến đấu nhất định, hơn nữa gia trì thêm "Cự Đại Hóa", phần lớn các Khế Uớc Linh cấp bốn đều không phải là đối thủ của nó.
- Mẹ nó, không nói võ đức, vậy mà lại đánh lén ta.
Trần Thư rất tức giận, từ trước đến nay đều là hắn đánh lén người khác, có khi nào mà hắn chịu cục tức này đâu chứ?- Đè bẹp thứ này cho ta.
- Ồm ọp! Òm ọp!Golden Slime nhảy nhót tại chỗ.
Hắc Độc Xà chỉ cảm giác bị một cái cân lớn đè lại, ngay cả xoay người cũng không làm được, chỉ có thể phát ra tiếng kêu la thống khổ.
- Mẹ kiếp, sao lại mạnh mẽ như vậy chứ.
Ngô Ly là chủ nhân của Hắc Độc Xà, tất nhiên hắn ta có thể cảm ứng được trạng thái của Khế Uớc Linh.
Nếu còn không thu hồi lại, chỉ sợ sẽ thật sự chết mất.
Một Ngự Thú Sư mất đi Khế Uớc Linh, đây sẽ là đả kích cực kỳ trí mạng.
- Thu.
Ngô Ly thu lại Hắc Độc Xà, xoay người liền chuẩn bị len lén rời khỏi nơi này.
- Quả nhiên là Khế Uớc Linh.
Trần Thư trong nháy mắt đã phản ứng lại ngay.
Nếu là động vật tầm thường, căn bản cũng không có khả năng công kích rõ ràng như vậy.
Hắn vẫn luôn chú ý động tĩnh chung quanh, động tác chạy trốn của Ngô Ly vừa xuất hiện thì đã bị hắn bắt được.
- Sử dụng kỹ năng Trùng Chàng!Trần Thư nhếch miệng cười.
Tuy rằng mạch não của hắn không giống người thường, nhưng nếu cho rằng hắn ngu xuẩn, vậy mới là ngu ngốc thật sự.
- Òm ọp! Òm ọp!Golden Slime khẽ nhảy nhót, ngay sau đó một đôi mắt to trợn trừng, thân hình đột nhiên run lên, phảng phất như mũi tên rời cung.
Ngô Ly chỉ cảm thấy sau lưng có một đạo kình phong truyền đến.
Hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy một tia màu vàng xẹt qua, sau đó thân thể ước chừng bay ra xa mấy thước.
Ầm!Thân thể Ngô Ly đụng phải một cái cây, bộ dáng cực kỳ thê thảm.
Trần Thư thu hồi Slime lại, đi tới bên cạnh Ngô Ly.
Dựa theo sức chiến đấu của Khế Uớc Linh cũng đủ để dễ dàng giết chết nhân loại, nhưng Trần Thư lại lưu thủ.
Một khi bị người của Trấn Linh Cục điều tra được, hắn cũng không thể gánh chịu nổi đâu, chắc chắn là sẽ gặp phải tai ương lao ngục.
- Ngươi là ai?Trần Thư cúi người xuống, nhìn về phía Ngô Ly.
Lúc này Ngô Ly ngậm miệng không nói, chỉ là thống khổ kêu rên.
- A? Ta đã gặp qua ngươi, quả nhiên là Trịnh Nam gọi ngươi tới!Trần Thư bỗng nhiên nói.
- Làm sao ngươi biết?Ngô Ly thốt ra, trong nháy mắt liền phản ứng lại, nhưng đã muộn.
- Lừa ngươi mà thôi, cút đi.
Trần Thư không để ý tới Ngô Ly nữa, xoay người đi xe đạp về nhà.