Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Dù sao thì cũng là tuổi trẻ khinh cuồng, tất nhiên sẽ không khắc chế được cơn giận của bản thân mình.
Nhưng ngay lúc bọn họ vừa chuẩn bị xuất thủ đánh cho đối phương một bài học thì Trần Thư đã lập tức la lớn lên, thậm chí âm thanh còn truyền khắp cả nửa trường học.
- Có học sinh lớp mười hai giết người.
Mẹ nó! Con hàng này xách theo loa phóng thanh à!
Trong nháy mắt, mấy người bọn họ ngược lại trở nên vô cùng bối rối.
Tiếng la của con hàng này quả thật là quá lớn, không biết phải thu hút biết bao nhiêu là quần chúng vây xem nữa.
Chủ yếu hơn là, mẹ nó ai giết người chứ?
Thật đúng là một cái miệng bịa đặt?
Loading...
- Trịnh Nam! Đi trước đây!
Mấy người cùng đạt một ý kiến chung, ai nấy đều muốn quay người hòa nhập vào trong đám người.
- Dừng lại!
Đúng lúc này, đại thúc mặc đồ bảo vệ màu xanh lam đi tới.
Hiển nhiên là hắn ta đã có mấy phần quen thuộc với Trần Thư rồi. Dù sao thì mấy bộ phận đặc thù của trường học cũng chỉ có một vài người đó thôi, mà bộ phận người này trước sau cũng vẫn có thể làm cho người ta nhớ kỹ.
- Mấy người các ngươi làm cái gì đó hả?
Mấy tên gác cổng đều là đi tới, nhìn về phía đám người Trịnh Nam.
- Đại thúc, bọn ta cũng không làm cái gì hết cả, chỉ là trò chuyện giữa bạn bè mà thôi.
- Trò chuyện? Trò chuyện thành ra giết người à?
Gác cổng nhìn về phía thân hình cao lớn của Trần Thư, sau đó mở miệng hỏi.
- Trần Thư, ngươi nói xem đã xảy ra chuyện gì rồi.
- Vương đại thúc, chính là người này nói cái gì mà muốn giết ta, lấy cái này để hiến tế thanh xuân đã chết đi của hắn!
Trịnh Nam:
- ?
Trong nháy mắt, mấy đàn anh lớp mười hai chỉ cảm thấy có một ngụm máu dâng trào lên.
Mẹ nó chứ, tên này đang ăn nói linh tinh cái gì đó hả?
Chết tiệt, trong miệng ngươi có thể có một câu mà người bình thường nên nói hay không hả?
Mấy tên gác cổng cũng đồng thời co rút khóe miệng, hiển nhiên là cảm thấy điều này quá mức vô nghĩa.
Đúng lúc này, mấy người mặc chính trang bỗng đi tới phía ngoài cửa trường.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Một vị trung niên có khuôn mặt uy nghiêm đi tới, đó chính là chủ nhiệm của lớp mười hai.
Nhìn người trung niên này, đám người Trịnh Nam nhao nhao thầm nghĩ "xong rồi".
- Mã chủ nhiệm, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.
Trần Thư một mặt ủy khuất, bắt đầu thổ lộ hết, tố cáo lấy tội ác của Trịnh Nam.
- Đồng học, từ từ nói!
Chủ nhiệm Mã Vũ nhìn về phía đám người Trịnh Nam, hiển nhiên là đã nhận ra học sinh lớp trên của mình.
Vốn dĩ trong mắt Mã Vũ có ẩn chứa tia tức giận, cho rằng là học sinh của mình muốn bắt nạt học sinh các lớp khác. Nhưng càng nghe đến sau lại càng cảm thấy không thích và vô cùng vô lý.
Cái gì mà hiến tế thanh xuân cơ chứ, cái gì mà giết Trần Thư để tới hả giận…
- Được rồi, đồng học, ta đã hiểu rõ đại khái rồi.
Mã Vũ tức giận đến tím cả mặt lại, cuối cùng cưỡng ép cắt ngang lời nói của Trần Thư.
- Ngươi về nhà trước, chuyện còn lại ta sẽ xử lý.
Trần Thư một mặt vẫn chưa thỏa mãn, cuối cùng cũng đành phải rời khỏi cửa trường học.
- Trịnh Nam, sắp tới kỳ thi tốt nghiệp trung học rồi, ngươi trêu chọc người khác làm gì hả?
Trong lòng chủ nhiệm Mã Vũ thở phào một cái. Cuối cùng cũng tiễn Trần Thư đi rồi.
- Mã chủ nhiệm, bọn ta thật sự chẳng làm cái gì hết.
Trịnh Nam một mặt đầy ủy khuất, cộng thêm vết thương trên mặt hắn, bày ra bộ dạng của người bị hại.
- Bớt lại đi! Còn có mấy ngày nữa là đã thi tốt nghiệp trung học rồi, mấy người các ngươi cũng đừng có gây chuyện, nếu như ảnh hưởng tới kỳ thi đại học…
Vẻ mặt của Mã Vũ vô cùng nghiêm khắc. Dù sao thì cũng là chủ nhiệm của một lớp, hắn cũng không hy vọng kỳ thi đại học xuất hiện bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào.
- Bọn ta biết rồi.
Mấy người Trịnh Nam ỉu xìu xuống, trong lòng chỉ cảm thấy tràn ngập phiền muộn...
Lúc này, Trần Thư đã về đến nhà, bắt đầu chú tâm học tập.
Tuy rằng trong đầu hắn có kiến thức về lịch sử của Ngự Thú, có thể thuần thục giải quyết những đề bài này.
Cho dù hệ thống có đút cơm tới tận miệng thì cũng cần phải mở miệng mà, không phải sao?
Huống chi bây giờ hắn đã hai huynh đệ Trịnh gia, tốt nhất vẫn không nên đơn độc đi ra đường vào ban đêm. Bằng không rất dễ dàng lật thuyền trong mương.
Hắn muốn nổi danh một đời, làm sao có thể để đến đây rồi bị cắt đứt chứ?
Rất nhanh, thời gian một tuần đã trôi qua, Trần Thư vẫn duy trì vẻ khiêm tốn, không tiếp tục xuất hiện gây chuyện khắp nơi nữa.
Trong thời gian mấy ngày, hắn chỉ phát động có hai lần lựa chọn, phần thưởng theo thứ tự là sức mạnh và hình thể của Slime.
Bây giờ mặc dù Trần Thư chỉ là Ngự Thú Sư cấp hai thôi, nhưng e rằng sức chiến đấu của Khế Ước Linh cũng tương đương với trình độ cấp ba rồi.
- Cuối cùng cũng được nghỉ rồi!
- Đợi quá lâu rồi, cuối cùng cũng đợi được đến hôm nay, giấc mộng rất lâu trước kia cuối cùng cũng thực hiện được rồi...
Lúc này, bạn cùng lớp đều trở nên có chút hưng phấn.
Trường trung học thành phố Nam Giang cũng là một trong những địa điểm thi đại học, điều này cũng đồng nghĩa với việc các học sinh của các lớp khác đều có ba ngày thi thử đại học.