Cổ Ngự Đại Lục, Thương Hải.
Một viên cầu màu vàng đang thong dong trôi trên mặt biển.
Lúc này, toàn bộ đám Hung Thú đều đang ẩn nấp dưới đáy biển, run lẩy bẩy.
Bọn chúng ngước nhìn lên viên đại cầu đang trôi nổi trên không đồng thời trong lòng cũng yên lặng cầu nguyện đối phương mau chóng rời đi...
Mà ở phía trên đại cầu.
Bày ra đủ loại thiên tài địa bảo đếm mãi không hết, bất cứ người nào nhìn thấy chỉ sợ đều sẽ điên cuồng...
Mà ở bên trong thiên tài địa bảo đang có một thân thể nam tử giãy dụa giống như đang bơi lội…
Chính là Trần Thư sau khi kết thúc đại chiến!
- Thoải mái quá.
Trần Thư ngửi thấy hương thơm bảo vật ở bốn phía, cả người thỉnh thoảng đều run rẩy trông tương đối không hợp thói thường...
Loading...
- Không đúng, bệnh này của chúng ta có thể chuyển biến tốt đẹp một chút sao?
Phương Tư hai tay ôm ngực, nhịn không được vuốt đầu.
Nàng vốn cho rằng thời gian sẽ thay đổi tất cả.
Kết quả đã trôi qua nhiều năm như vậy, tên này vẫn y như thế chút thay đổi...
- Tiểu Phương Tư, cái gì gọi là bệnh?
Trần Thư giờ phút này từ trong đống Tài Nguyên thò đầu ra, nói.
- Với tư cách người mạnh nhất trên thế giới, ta có chút ham muốn nhỏ không phải là rất hợp tình hợp lý sao?
- ...
Phương Tư lắc đầu, nói.
- Đã lâu như vậy ngươi không phải là quá nhàn nhã rồi sao? Giống như cho tới bây giờ đều không có tu luyện nữa?
- Ta đã là người mạnh nhất còn tu luyện cái gì?
- Con người phải không ngừng so sánh, không ngừng đột phá vĩnh viễn không bao giờ lười biếng chứ?
- Không đúng, ngươi học đâu những thứ này?
Trần Thư nhíu mày, nói.
- Ta đã mạnh hơn so với tất cả mọi người rồi, trực tiếp tung hoành là xong việc!
- ...
Thần sắc Phương Tư khẽ giật mình, vậy mà lại không tìm thấy lý do phản bác.
- Hơn nữa, ta đây cũng không còn không gian để tiến bộ nữa.
Trần Thư nhún vai, nói.
- Phía trên Truyện Kỳ thật sự không lên được.
- Đi thăm dò vũ trụ một chút đi? Ngộ nhỡ có thời cơ đột phá thì sao?
Phương Tư suy tư một chút, thử nói ra.
- Không đi, quá nhàm chán!
Trần Thư quả quyết cự tuyệt, nói.
- Ta đang sống những ngày tốt lành, cần gì mỗi ngày phải tìm kích thích cho mình chứ?
- Ngộ nhỡ sau khi ta đột phá, vượt qua Truyện Kỳ, trên nữa rồi lại trên nữa…
- Ta cần gì phải tự làm khó mình chứ?
- ...
Cuối cùng, dưới sự tẩy não của Trần Thư ý nghĩ của Phương Tư thành công bị lệch đi...
- Có điều nói thật.
Phương Tư trầm mặc hồi lâu, lại lần nữa mở miệng nói.
- Chúng ta cứ tiếp tục như vậy, có thể miệng ăn núi lở hay không?
- A? Cái gì?
- Hiện tại hình như đi săn Hung Thú kiếm được rất nhiều tiền, nếu không chúng ta kêu lên bọn Tiểu Tinh, giết chút Hung Thú bù vào chi phí trong nhà?
- ??
Khóe miệng Trần Thư giật một cái, nói.
- Ngươi để cho đám người này của chúng ta đi giết Hung Thú kiếm tiền hả?
- Có vấn đề gì sao?
- Tỷ, ngươi đừng quá không hợp thói thường như vậy chứ!
Trần Thư xạm mặt lại, mở miệng nói.
- Hơn nữa, ngươi muốn cái gì trực tiếp thông báo cho Hung Thú là được rồi.
- Thông báo sao?
Trên mặt Phương Tư có chút không hiểu.
Nhưng một giây sau, chỉ thấy xung quanh mặt biển nháy mắt nổi lên từng con Hung Thú.
Trong mắt của bọn nó đã không có vẻ hung ác ngày xưa mà tràn đầy vẻ kinh sợ cùng cầu xin.
Mà trên lưng của bọn chúng còn có đủ loại thiên tài địa bảo...
- Grào...
Hung Thú liên tục thấp giọng cầu khẩn, đồng thời nhao nhao hiến dâng Tài Nguyên trên người.
Muốn thiên tài địa bảo gì nói thẳng là tốt rồi không cần tra tấn chúng ta...
Nếu thực sự để đám người các ngươi đi săn.
Cái này mẹ nó đã không phải là mua hàng nữa mà là cuộc đại thanh trừng…
- Xem đi, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Trần Thư nhìn Tài Nguyên bay đầy trời, thản nhiên nói.
- Ngươi cảm thấy chúng ta còn miệng ăn núi lở không?
- ...
Phương Tư nhìn qua một màn không hợp thói thường này, bỗng chốc giật mình đồng thời lẩm bẩm nói.
- Ta thực ra vẫn là ưa thích bộ dáng kiệt ngạo bất tuân trước kia của bọn chúng hơn...
- Ừm, ta cũng vậy.
Trần Thư nhẹ gật đầu nhìn Hung Thú bên dưới, nói.
- Hay là, các ngươi phối hợp diễn một chút đi?
Đám Hung Thú đưa mắt nhìn nhau, bỗng chốc im bặt.
Nhưng chịu bức bách đến từ sức ép của tội phạm, bọn chúng cũng chỉ có thể tận lực giả dạng ra bộ dáng hung ác.
Ngay vào lúc này, trên bầu trời thân thể Tinh Thần chậm rãi xuất hiện, trên mặt bình tĩnh nhìn xuống một đám Hung Thú bên dưới.
Trong chốc lát, thần sắc Hung Thú thoáng cái cứng ngắc lại...
Trần Thư nhịn không được phun ra lời chửi bậy.
- Không đúng, các ngươi có thể dùng tâm mà diễn được hay không?!
- ...
Thần sắc Hung Thú càng thêm cứng ngắ, đồng thời trong lòng tràn đầy nghẹn khuất.
Cái này mẹ nó thời gian này thực có chút không vượt qua nổi nữa...
Thế nhưng niềm vui và nỗi buồn của nhân loại và Hung Thú thật không tương thông.
Hai người rúc vào nhau, trên mặt xuất hiện ý cười không ngừng nói chuyện phiếm.
Ánh nắng chiều hạ xuống, hình ảnh giống như dừng lại...
Thành phố Nam Giang, đường Hà Phi.
- Đại gia ngươi, chờ một chút, chờ một chút...
Một tiểu cô nương trên người mặc váy hoa chạy về phía một sạp bày bán thịt heo, thần sắc lo lắng giống như có đại sự gì đó.