Chỉ thấy ba người Trần Thư, Nhân Hoàng cùng lão gia tử đứng phía trước.
Bọn hắn một người bảo vệ cổ ngự niên đại, một người bảo vệ khôi phục niên đại, một người còn lại thì mở ra thời đại mới!
Bọn hắn là người truyền lửa của Nhân Hoàng!
Mà ngay sau lưng ba người, chính là vô số nhân tộc!
Theo một tiếng rống giận dữ vang vọng đất trời.
Hư ảnh nhân loại cùng cự quyền hòa làm một thể, rơi xuống phía dưới!
Sức mạnh mạnh nhất của hai chủng tộc, trong chốc lát đã va chạm vào nhau...
Ầm ầm ầm ầm ầm!!!!!
Cùng với tiếng nổ kinh hãi vang vọng thiên địa, toàn bộ thế giới đều lâm vào thâm thúy trong bóng tối, giống như thiên địa chưa từng được khai phá.
Không biết trôi qua bao lâu.
Loading...
Thiên khung vốn đang yên tĩnh thì chợt xuất hiện một sợi quang mang, đâm rách thiên địa hắc ám!
Đó là ánh sáng mặt trời!
Hơn nữa còn là ánh sáng mặt trời đầu tiên khôi phục lại sau 1000 năm!
Ánh sáng mặt trời ấm áp đâm thủng thiên khung, chiếu rọi trên đại lục hắc ám, xua tan tất cả tuyệt vọng...
Giờ phút này, một hòn đảo trên Lam Tinh.
Đám người Nhóm tội phạm Nam Giang đàn nằm trên mặt đất, bởi vì đã hao hết sức mạnh mà lâm vào trạng thái ngủ say.
Trong chốc lát.
A Lương đang ngủ say đột nhiên cử động ngón tay.
Ngay sau đó, hai mắt nhắm chặt của hắn hơi run lên, sau đó chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn về bầu trời không mây sáng của ngàn dặm.
- Hả?
Trong mắt của hắn xuất hiện vẻ mờ mịt, sau đó dần dần thanh tỉnh, lẩm bẩm.
- Đã kết thúc rồi sao?
Mà chính vào giờ phút này.
Trên bầu trời, một tên nam tử chậm rãi dậm chân đi tới, nói.
- Đương nhiên là kết thúc rồi!
- Trần Bì?!
Thần sắc A Lương nháy mắt chấn động, vội vàng mở miệng nói.
- Thật sự đã kết thúc rồi sao?
- Có ca ở đây, sẽ không xảy ra chuyện bất trắc!
- Đúng rồi, Thiên Kỵ Sĩ đâu?!
- Ở chỗ này đây...
Trần Thư mỉm cười, hơn nữa trong tay còn đang cầm một cái mũ sắt rách tả tơi…
- Cũng chỉ thừa lại thứ đồ chơi này thôi sao?!
A Lương trừng mắt, liếc mắt một cái đã nhận ra đây là áo giáp mà Thiên Kỵ Sĩ mặc.
- Lúc đó còn có một đống sắt vụn khác, đã bị ta hủy sạch, chỉ giữ lại món đồ đại biểu tốt nhất.
- ...
Khóe miệng A Lương giật một cái, vẫn có chút không dám tin nói.
- Nó, thật sự đã chết rồi sao?!
- Nếu còn có thể sống sót, ta đây thực sự rất khâm phục nó!
Trần Thư cười nhạt một tiếng, sau đó hơi động một chút, mũ giáp trong tay nháy mắt bị hủy diệt, không còn một chút vết tích, có thể nói là vô cùng cẩn thận.
Nhưng vào lúc này, những người khác cũng cùng tỉnh lại.
Bọn hắn chỉ là kiệt quệ sức mạnh, đương nhiên sẽ không có gì bất trắc.
Giờ phút này, đám người lần lượt vây quanh, hỏi về kết quả chiến đấu của Trần Thư.
Mà Trần Thư cũng không sợ người khác làm phiền, giải thích cho đám người.
Giờ khắc này, trong lòng của mỗi người đều cực kỳ nhẹ nhõm, lo lắng trong lòng cũng triệt để tiêu tán.
Giống như lời Trần Thư nói, tất cả đều đã kết thúc...
- Chúng ta thật sự đã làm được...
Đám người ôm nhau, trong mắt tất nhiên có chút lệ quang.
Đây là thắng lợi mong đợi hơn ngàn năm, thật sự là có được không dễ dàng!
Mà ngay lúc bọn hắn đang chúc mừng.
Thần sắc mọi người đột nhiên trì trệ, sau đó rất ăn ý mà cách xa Trần Thư.
- Hả?
Trần Thư ngẩn người, đang muốn mở miệng.
Chỉ thấy trên đầu đột nhiên kéo tới một bóng ma, ngay sau đó hương vị hắn vô cùng quen thuộc cũng kéo tới.
- Thứ quái gì vậy chứ!
Chỉ thấy Trần Thư bị một túi phân Ure chùm lên, hơn nữa trong miệng còn tiếp tục chửi rủa...
Trong lúc nhất thời, đám người há hốc miệng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, thậm chí còn kinh sợ hơn cả khi nhìn thấy Trần Thư trở về.
Hóa thân thành túi phân ure, vậy mà giờ này khắc tội phạm Nam Giang lại bị bắt?!
Cái này mẹ nó không phù hợp lẽ thường!
Chứng kiến cảnh này, Phương Tư đang cầm trong tay túi phân urea cũng bị ngây ngẩn cả người.
Lúc đầu chỉ là thử thăm dò tính công kích một lần, kết quả không nghĩ tới vậy mà lại thành công...
Rất nhanh, nàng cũng phản ứng lại, vội vàng lấy túi phân urea xuống, sau đó nhìn về phía Trần Thư, trên mặt không cam lòng nói.
- Vì sao lại không trở lại sớm một chút?!
- Tỷ...
Trần Thư giơ hai tay lên, nói.
- Ta cũng muốn, nhưng chủ yếu là thiên phú của ta quá mạnh, đột phá cần rất nhiều thời gian.
- Thật sự là thực lực không cho phép!
- Thôi đi.
Vừa dứt lời, đám người cùng nhau phát ra hư thanh, thói quen khoe khoảng bản thân có đúng không...
- Ngớ ngẩn!
Phương Tư lườm hắn một cái, sau đó tiến lên ôm chặt lấy Trần Thư, trong lòng không nhịn được ngập tràn an tâm.
- Về sau... Không được phép rời đi nữa...
Thân thể Trần Thư hơi cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục trạng thái thong dong, cũng ôm chặt lấy Phương Tư.
- Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không...
Trần Thư nhẹ giọng nỉ non nói, đồng thời hai tay càng dùng thêm lực, giống như ôm lấy cả thế giới...
Ánh nắng sáng sớm chiếu xuống, hình ảnh hai người ôm nhau như dừng lại, tràn đầy tốt đẹp cùng ấm áp...
Thế nhưng khi hai người đang chìm đắm trong đó.
Những người còn lại lại có chút lúng túng...
Đám người cứ một lúc nhìn trời, một lúc lại nhìn chân của mình, động tác làm gì cùng ngượng ngùng…