Ôn Hạ Hạ, đây là lần đầu tiên nghe được người khác gọi cô như vậy.
Rất hay, nàng còn muốn nghe lại lần nữa.
Ôn Hạ uống say trong nháy mắt hóa thân thành mèo con dính người, vẫn thích được voi đòi tiên.
Ngươi vừa mới gọi ta cái gì, gọi lại lần nữa được không?
Ôn Hạ ngẩng đầu, miệng hơi chu, rất đáng yêu, cũng rất ngoan, làm cho người ta nhịn không được muốn khi dễ.
Tống Từ An không thể không thừa nhận, nếu ngay từ đầu là cố ý tiếp cận, như vậy giờ khắc này anh thật sự bị cô câu đến hoang mang vô chủ.
Ôn Hạ, biểu ca.
Hà Thanh Thanh rất khó miêu tả cảnh tượng trước mắt, rất mộng ảo.
Bạn tốt của nàng giống như cá tám móng ôm biểu ca của nàng, biểu tình mê ly, như là đang làm nũng, mà biểu ca của nàng lại là vẻ mặt cưng chiều nhìn người treo ở trên người nàng.
Thượng Văn Văn cũng rất giật mình, các cô tốt như vậy từ khi nào, tốt đến mức có thể ôm nhau.
Loading...
Ôn Hạ không phải vẫn luôn ở cùng một chỗ với các nàng sao?
Chính xác là chuyện gì đã xảy ra.
Nghe tiếng, ánh mắt Ôn Hạ chuyển hướng Hà Thanh Thanh, cười lung lay giang cánh tay đi về phía hai người.
Mà Tống Từ An ở phía sau hơi che chở, sợ cô ngã sấp xuống.
Thanh Thanh, ngươi tới rồi.
Hà Thanh Thanh một lời khó nói hết nhìn Ôn Hạ, nguyên lai là một con quỷ say, đây là uống bao nhiêu a!
Mắt nhìn bình rượu trên bàn, khá lắm, chỉ một ly, say thành cái dạng này.
Ôn Hạ thấy Hà Thanh Thanh không để ý tới cô, có chút bất mãn, cau mày, đưa tay xoa xoa mặt Hà Thanh Thanh: "Thanh Thanh, sao em không để ý tới anh, vừa rồi có một anh đẹp trai gọi anh là Ôn Hạ Hạ, rất dễ nghe.
Trong giọng nói mang theo đắc chí, dương dương tự đắc.
Giống như là đang nói một chuyện không dậy nổi cỡ nào.
Thượng Văn Văn nhìn về phía Tống Từ An, nghĩ thầm những lời này không phải là hắn kêu chứ, quá không thể tưởng tượng nổi đi!
Nhưng nơi này ngoại trừ Ôn Hạ cũng chỉ có Tống Từ An.
Hà Thanh Thanh và Thượng Văn Văn ăn ý nhìn nhau, đều như là đang nói không được.
Ôn Hạ thấy hai người đều một lời khó nói hết nhìn Tống Từ An, cô cũng nhìn sang.
Sau đó lộ ra nụ cười, kiêu ngạo nói: "Chính là hắn, đẹp trai đi, ca hát cũng dễ nghe.
Tống Từ An bị tức cười, làm nửa ngày nàng căn bản cũng không biết hắn là ai, chỉ là đem hắn coi như một cái tùy tiện dã nam nhân.
Hay cho một mùa hè ấm áp.
Hà Thanh Thanh thấy vẻ mặt Tống Từ An, thầm nghĩ không tốt, xấu hổ giải thích: "Anh họ, Hạ Hạ uống say rồi, anh đừng để ý nha.
Tống Từ An liếc mắt nhìn người say khướt, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Mới vừa xoay người đi chưa được mấy bước, đã bị một bàn tay nhỏ giữ chặt góc áo, hắn quay đầu lại đối diện với một đôi mắt ướt sũng, ủy khuất cực hạn.
Em đang gọi anh một tiếng có được không?
Hà Thanh Thanh:...
Thượng Văn Văn:...
Thật lợi hại, cũng không biết Ôn Hạ sau khi tỉnh rượu sẽ chết bao nhiêu.
Hả? "Tống Từ An hơi sửng sốt.
Ôn Hạ không nghe được điều mình muốn nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn xách, nhón chân, không chút nghĩ ngợi cắn một miếng vào xương quai xanh của người đàn ông.
Tống Từ An: "Tê" một tiếng, xem ra thật sự là bị cắn đau.
Hai người Hà Thanh Thanh và Thượng Văn Văn thấy thế vội vàng kéo người ra, "Không có lỗi, không có lỗi, não cô ấy bị thiếu, chúng ta dẫn cô ấy đi xem đầu óc.
Sau đó hai người liền đỡ con quỷ say Ôn Hạ hoảng hốt chạy bừa rời đi.
Tống Từ An giơ tay nhẹ nhàng chạm vào vị trí xương quai xanh bị cắn, "Chậc" miệng còn rất mạnh.
Tống Từ An vừa lên lầu, đã thấy Tưởng Lục Phong như cười như không nhìn anh, hơn nữa tầm mắt đặc biệt mập mờ nhìn xương quai xanh mình bị cắn.
Không phải, rốt cuộc cô có thái độ gì với em gái Ôn Hạ? "Tưởng Lục Phong trèo lên vai Tống Từ An, lười biếng hỏi.
Hắn cảm thấy Tống Từ An có chuẩn bị đem mình góp vào.
Dù sao, nhà ai trả thù, cũng sẽ không là Tống Từ An như vậy, bị cắn còn vẻ mặt cưng chiều nhìn.
Tống Từ An cắn điếu thuốc trong miệng, cà lơ phất phơ tựa vào tường, "Có thể có thái độ gì?"
Tưởng Lục Phong nhún nhún vai không sao cả, dù sao đến lúc đó người chịu khổ cũng không phải anh, hơn nữa, anh cũng vui mừng thấy ngày Tống Từ An chơi với lửa tự thiêu.
Tưởng Lục Phong lại vào phòng, Tống Từ An không có việc gì làm, nhắm nửa mắt, hút hết điếu thuốc này đến điếu khác, khói rất lớn, sặc người.
Người đi ngang qua đều nhao nhao liếc mắt, chỉ là liếc mắt một cái, liền quay đầu lại.
Cảm giác cô đơn trên người hắn quá mạnh mẽ, nhìn chính là không dễ ở chung.
Có người chưa từ bỏ ý định chạy tới bắt chuyện, Tống Từ An mắt cũng không nâng, môi mỏng khẽ mở nói thẳng: "Cút.
Nữ nhân có chút kinh ngạc, mắng: "Cuồng cái gì cuồng, thật là.
Tống Từ An cũng bỏ mặc, im lặng đắm chìm trong thế giới của mình.
Tưởng Lục Phong hỏi hiện tại thái độ của anh đối với Ôn Hạ như thế nào, nói không rõ, tóm lại không ghét.
Nhất là sau khi mình tò mò điều tra nàng, bởi vì sự chán ghét của Ôn Khanh Tuyết đối với hắn cũng biến mất hầu như không còn.
Từ nhỏ theo bà ngoại lớn lên, mẹ của mình thấy cô tựa như cùng kẻ thù, không có quan tâm chỉ có chửi rủa, cô cũng là một mực lấy lòng, giả ngoan, buông tha ngưỡng mộ đại học, cho dù như vậy vẫn là cái gì cũng không có đổi lấy.
Tưởng Lục Phong nói không sai, cô vô tội, điều kiện tiên quyết là Ôn Khanh Tuyết đối với cô tuyệt không tốt.
Tính tình nàng có thể dưỡng xuất hiện cũng là nhờ có bà ngoại của nàng, cùng Ôn Khanh Tuyết không có một chút quan hệ, hận của hắn đối với Ôn Khanh Tuyết, không nên liên lụy đến trên người nàng.
Hắn mềm lòng, cho nên tối nay mới có thể đặc biệt dung túng.
Về phần trả thù, hắn còn đang cân nhắc lợi hại, mềm lòng cũng không có nghĩa là hắn chính là người tốt.
Có lẽ đối với Ôn Hạ mà nói, cuộc trả thù này của hắn đối với nàng mà nói cũng là muốn nhìn thấy, dù sao Ôn Khanh Tuyết đối với nàng xấu như vậy.
Suy nghĩ cẩn thận, Tống Từ An cũng không có gì vặn vẹo, một chút nhân tính kia cùng đầu ngón tay khói giống nhau đốt hết, sau đó hóa thành tro tàn.
Ngày hôm sau Ôn Hạ từ trên giường tỉnh lại thời điểm, chết đi ký ức từng màn công kích nàng.
Cô ấy...... Quấn lấy Tống Từ An gọi mình là Ôn Hạ Hạ, không chỉ quấn lấy còn cắn xương quai xanh người ta.
Nếu nhớ không lầm, cô cắn rất sâu.
Ôn Hạ bực bội xoa xoa tóc, làm bộ như không có việc gì xuống giường, cô sợ Hà Thanh Thanh lại nói đến chuyện xấu hổ ngày hôm qua.
Hạ Hạ, em tỉnh rồi, cảm giác thế nào? "Thượng Văn Văn hỏi.
Ôn Hạ lắc đầu, sau đó thử hỏi: "Tôi say rượu không có lợi hại lắm chứ?
Thượng Văn Văn nhìn ánh mắt chân thành của Ôn Hạ, đến miệng vẫn không nói nên lời.
Thật sự nghẹn chính mình đơn giản ừ một tiếng.
Ôn Hạ thấy thế cũng không nói gì, hiệu quả cô muốn chính là làm cho các cô ấy cho rằng cô ấy cái gì cũng nhớ rõ, nói ra cũng dễ nói, gặp lại Tống Từ An có lẽ cũng sẽ không xấu hổ như vậy.