Nghe hắn nói thế, Trường cô nương càng mất bình tĩnh hơn vung tay toan đánh hắn. Đại Đầu ngay lập tức chạy đến ngăn cô nương ấy lại, chưa kịp trấn an cô nương ta thì Tiểu Nặc đã lao đến đánh hắn tới tấp.
- Tên ác bá, ngươi dám đụng đến thiếu gia ta!!!
Tiểu Nặc quá sốc nổi không thể kiềm chế được mình, quan bộ đầu sợ em ấy không khéo đồ sát luôn cả phạm nhân thì lấy ai mà tra hỏi bèn sai người kéo em ấy ra.
- Các người hãy bình tĩnh, tôi sẽ phái thêm người lập tức đi tìm họ - Ông ta trấn an.
Tên kép hát mãi một lúc mới phát hiện ra mình bị lừa, hóa ra lúc Lý Thức và Văn Anh dụ bọn chúng đi không phải để các cô nương ta bỏ trốn. Vốn dĩ y đã để lại ám hiệu cho Đại Đầu và Tiểu Nặc đi tìm họ cùng với quan binh đã bao vây sẵn, dùng kế "gậy ông đập lưng ông" để bắt bọn chúng. Nhưng điều mà hắn còn không ngờ hơn nữa là trong số các cô nương bị bắt lại có đến 2 nam nhân.
- Nói vậy Lý Thức cố tình đánh lạc hướng chúng để cậu có thêm thời gian tìm ra chúng ta phải không? - Phiêu Phiêu hỏi
- Đúng vậy, công tử còn bảo tôi nếu qua giờ Sửu vẫn chưa thấy mọi người quay về thì nhanh chóng đến báo với Tư Đồ Đại Nhân. Ông ấy đã nhờ tri huyện cử quan binh theo tiếp ứng, trời chưa sáng chúng tôi đã xuất phát rồi.
- Cầu mong sao bọn họ đừng xảy ra chuyện gì!
- Hu hu thiếu gia ơi... - Tiểu Nặc đứng ngồi không yên, cậu chờ đoàn vệ binh chuẩn bị đi tìm người thì lập tức xin đi theo.
- -------------------------------
Loading...
Cái hang nơi mà Văn Anh và Lý Thức đang bị kẹt nằm trên dốc núi, mọi người lại tin lời tên bắt cóc ưu tiên tìm dưới vực trước nên cả hai người họ chờ mãi cũng chẳng có dấu hiệu tiếp ứng nào. Trời bắt đầu sẫm tối, dù mệt và đói nhưng điều mà Văn Anh lo lắng nhất là Lý Thức còn đang bị thương.
Đây là lần thứ hai y bị thương vì cậu, mặc cảm tội lỗi của Văn Anh ngày một lớn. Cậu vừa theo dõi y thỉnh thoảng lại chạy đến cửa hang tìm cách mở lối thoát, nhưng có làm thế nào đi chăng nữa đống đổ vỡ bít chặt cửa hang vẫn không mảy may xê dịch. Văn Anh ngồi phịch xuống tựa lưng vào vách đá tuyệt vọng, Lý Thức nói với cậu:
- Xin lỗi lần này ta tính sai rồi, hại ngươi bị bắt cóc lại suýt nữa mất mạng, ngươi có hận ta không?
- Sao lại xin lỗi? Người bây giờ không ổn nhất không phải là ta mà là ngươi đó.
- Ban nãy ngươi có sợ không?
- Ta không sợ!
- Tại sao lại không sợ?
- Vì ta biết ngươi nhất định sẽ không để ta xảy ra chuyện gì! Bên cạnh ngươi ta cảm thấy rất an toàn
- Vậy tại sao ngươi lại khóc?
Bị y phát hiện, cậu nghiêng đầu chậm nhanh nước mắt.
- Đúng là ban nãy ta không sợ, nhưng nếu ngươi xảy ra chuyện gì suốt đời này ta sẽ không thể thanh thản được!
- Vậy thì cũng tốt, ít ra được ngươi nhớ đến suốt đời!
- Ngươi điên rồi sao? Lúc này mà còn bỡn cợt được. Ngươi nghĩ gì mà bất chấp tính mạng mình như vậy?
- Chừng nào yêu một ai đó thì ngươi sẽ hiểu!
Văn Anh sững sờ nhìn Lý Thức, cậu biết y muốn đề cập đến điều gì rồi, sự si tình của y đã có chút gì đó chạm đến lòng trắc ẩn của cậu. Cậu cắn môi cúi xuống cố giấu đôi mắt đang đỏ hoe bảo y:
- Có đáng không? Ta đối xử với ngươi chẳng tốt chút nào.
- Đáng chứ! Ai bảo ta nhìn trúng ngươi từ lần gặp đầu tiên làm gì. Nhưng chúng ta cũng có duyên thật đấy, quãng thời gian ở Tam Diện học cùng nhau, ta mới biết thế nào là hy sinh vì một người dù người ấy có ghét bỏ mình tới đâu.
- Vậy lần này ngươi đến Tiêu Thành là hữu duyên hay cố ý? - Cậu hỏi y
- Là cố ý...vì ta muốn gặp lại ngươi.
Văn Anh bỗng dưng phì cười vì câu nói thẳng thắn của y, dường như trong câu nói có một sức mạnh vô hình đã phá bỏ mọi rào cản của cậu dành cho y trước đó. Lý Thức cảm thấy mắt mình nặng trĩu, tay y không còn cảm giác, cả người cũng mệt lả đi:
- Văn Anh, có thể đỡ ta nằm xuống được không, cổ của ta hơi đau...
- Ngươi không thoải mái à? - Văn Anh nhận ra y tựa vào vách đá cũng khá lâu, hơn nữa bả vai bị thương như thế thì sẽ không tốt. Cậu nhanh chóng đỡ y nằm xuống, gối đầu y lên chân mình.
- Bây giờ thấy thoải mái hơn nhiều rồi.
Y mỉm cười mãn nguyện rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Văn Anh cũng mệt mỏi tựa lưng vào vách đá ngủ thiếp đi.
- Thiếuuuuu giaaaaaa! - tiếng gọi khiến Văn Anh choàng tỉnh.
Tiểu Nặc đúng là không uổng công bên cạnh cậu bao lâu nay, cả đêm qua không tìm thấy thiếu gia, lúc mọi người định bỏ cuộc rồi em ấy vẫn nhất mực đòi lên núi tìm khắp các ngõ ngách.
- Tiểu Nặc - Cậu mừng rỡ gọi tên em ấy
- Thiếu gia cố chờ nhé, họ đang tìm cách đưa hai người ra! - Em ấy nói vọng vào
- Lý Thức mau dậy đi chúng ta được cứu rồi! - Cậu lay y
Thế nhưng Lý Thức vẫn nằm im lặng, Văn Anh sợ toát cả mồ hôi cậu đặt tay vào nhân trung y xem thử nhưng y đã...ngừng thở.
- Không được! Lý Thức ngươi không thể chết được, chúng ta sắp thoát rồi.
Văn Anh hoảng loạn gọi y khiến những người ở bên ngoài cũng cảm thấy lo lắng không yên. Cậu bèn cố nhớ lại cách sơ cứu lúc trước học ở trường Đại học, nhanh chóng nhắm lồng ngực y dùng hết sức mà ấn mạnh xuống.
- Ây da - Y thốt lên ngay khi cậu vừa ấn xuống.
- Ngươi không sao chứ?
- Sao lại không, ta bị thương chưa đủ sao ngươi lại còn hành hạ ta vậy?
- Xin lỗi ta tưởng ngươi không xong rồi - Văn Anh vì quá vui mừng nên không nhận ra y chỉ giả vờ để thử mình.
Quan binh mất một canh giờ để dở hết đống đổ nát đó, đưa hai người bọn họ ra ngoài và quay về Tiêu Thành. Ngoại trừ Lý Thức phải cố định phần xương bị gãy thì mọi người đều bình an vô sự. Hôm nay đã có thông cáo chính thức những kẻ bắt cóc bị áp giải về triều đình chờ xử tội, xe nhốt bọn chúng đi đến đâu mọi người trong làng đều ném rau thừa và trứng thối đến đó cho hả giận.
Văn Anh, Lý Thức và Phiêu Phiêu cũng không quên góp mặt đứng xem cảnh tượng náo nhiệt này. Những gia đình có cô nương bị "hổ tinh" bắt đều kéo đến cảm ơn họ rối rít, có lẽ hôm nay là một ngày rất vui đối với họ.
- ---------------------------------
Tại Thiên Hương lầu,
- Lần đầu tiên ta làm một việc tốt mà thấy vui đến như vậy. Cũng may nhờ có ngươi giúp đỡ, công của ngươi là lớn nhất đó Lý Thức - Phiêu Phiêu rót một chung rượu vui vẻ mời y
- Trương cô nương quá khách sáo rồi, ta cũng rất vui vì quen biết một cô gái quả cảm như cô! Cạn chén cho thành quả của chúng ta!
- Hai người vui mấy thì cũng uống ít thôi nhé! Lần trước đưa được cô về nhà là đã vất vả lắm rồi - Văn Anh vừa gắp thức ăn vừa nói.
- Ngươi đừng làm ta mất hứng chứ - Phiêu Phiêu bĩu môi ngồi xuống
Lý Thức nhìn thấy Văn Anh đang ăn ngon lành thì khều cậu:
- Văn Anh, món đó, ta muốn ăn món đó - Y há miệng ra chờ sẵn
- Ngươi vẫn còn 1 tay sao không tự gắp đi? - Cậu phũ phàng
- Ta bị thương là vì ai nhỉ? Làm người sao có thể vô tình đến thế được? - Y nói phong long, tay kia chọt đũa vào đĩa thức ăn, cố tình gắp hụt.
Nghe xong Văn Anh lập tức gắp món đó đưa vào mồm y, y nhai nó ngon lành rồi nhướng mắt đòi tiếp. Lần này cậu cố tình gắp thật nhiều bắt y ngốn cho bằng hết. Nhìn cảnh tượng đó, Đại Đầu với Tiểu Nặc bèn nhìn nhau cười ma mãnh, Phiêu Phiêu cũng bật cười vì cứ nghĩ họ trêu nhau, nàng ta làm sao hiểu được ý đồ sâu xa như 2 người nọ.
- Nhưng Lý Thức này, ngươi định khi nào sẽ quay về? - Nàng ta hỏi
- Ta vốn dĩ định hôm nay về nhưng tay bị thương thế này đành phải ở lại nhà Văn Anh dưỡng thương thêm vài ngày nữa...
Nghe y nói như thế Phiêu Phiêu mừng như bắt được vàng, liền rủ rê bọn họ:
- Nếu thế thì hay quá chúng ta phải tranh thủ lúc Lý Thức còn ở đây đi chơi thêm mới được.
- Cô còn muốn đi đâu? - Văn Anh quan ngại
- Đến trang trại nhà ta thi cưỡi ngựa nhé!
- Được sáng mai chúng ta đến - Lý Thức trả lời không cần suy nghĩ
- Ngươi đã thành ra thế này còn muốn cưỡi ngựa? - Văn Anh nói với y bằng giọng điệu trách móc
- Không cưỡi ngựa thì không cưỡi ngựa, ngắm cảnh thôi cũng được đúng không Trương cô nương? - Y nháy mắt với nàng ta.
- Đúng vậy đi ngắm cảnh cũng hay, ta sẽ dẫn mọi người đến bờ hồ chơi, sau đó chúng ta sẽ đi xem đom đóm - Nàng ta nheo mắt cười với họ
Cuộc hẹn xem như đã định đoạt xong, ăn uống no nê họ chia tay nhau ai về nhà nấy. Trên đường đi Lý Thức không ngừng vòi vĩnh làm nũng với Văn Anh, khiến cho cậu cảm thấy phiền chết đi được. Biết thế cứ bỏ mặc hắn ở lại hang động cho xong.