Thường Phong dẫn Văn Anh xuống Viện Trù, nơi đây vừa là phòng bếp vừa là phòng ăn của trường học, chỗ này ắt hẳn phải chứa được 30 người cùng 1 lúc. Trước khi bước vào khu vực ăn sẽ đi ngang không gian mở của nhà bếp, mùi thơm từ nơi đây phát ra phưng phức. Cậu nhận ra mùi vị ấy bao gồm rau xào, canh chua và thịt kho.
Sau bếp là một người phụ nữ trạc 45-50, thao tác của bà ấy cực kỳ thuần thục, đôi tay thoăn thoắt chia đều phần ăn cho các sĩ tử. Văn Anh đoán đây ắt là Trình thẩm thẩm mà Tiểu Linh nhắc tới. Bà ấy vừa gặp cậu và Thường Phong đã cười thân thiện:
- Thường Phong, con ăn gì chưa? Để thẩm làm cho con một phần nhé.
- Bây giờ con phải đến chỗ Từ lão sư nên sẽ ăn sau. À Trình Thẩm đây là biểu đệ của con - Văn Anh, đệ ấy vừa mới tới phiền thẩm làm cho đệ ấy một phần nhé!
- Hóa ra đây là cháu của Trần Lão sư à? Được, được có ngay một phần đặc biệt!
Nói rồi thẩm ấy liền múc một phần cơm đầy ắp thức ăn cho Văn Anh, còn không quên dặn dò "Cẩn thận kẻo nóng!" Văn Anh bưng bằng 2 tay kính cẩn cám ơi thẩm ấy, nhìn khẩu phần ăn của mình cậu lại nhớ đến những lần về nước được ông đích thân làm cho ăn mà bất giác phì cười.
Văn Anh chậm rãi mang phần cơm của mình vào trong tìm bàn trống, nhưng thật tiếc hầu như tất cả các bàn đều có người nhanh chân giành trước. Đang loay hoa loay hoay thì cậu nghe ai đó gọi tên mình giữa đám đông:
- Văn Anh huynh, đến đây. Ta giữ chỗ cho huynh rồi nè!
Văn Anh không khó để định hướng chỗ tiếng gọi phát ra, đó chính là Tử Kỳ. Y đã giành được một chiếc bàn trống nên giơ tay vẫy Văn Anh đến chỗ mình.
Bỗng dưng phía sau một bàn chân thô lỗ đạp vào Tử Kỳ khiến y té nhào sang 1 bên. Hai gã sĩ tử đứng đó trông còn trẻ nhưng rất hống hách, bọn họ đạp trúng người khác chẳng thèm xin lỗi mà còn giở thói côn đồ:
Loading...
- Tránh ra, chỗ này là của bọn ta!
- Rõ ràng tôi đã đến đây từ trước! - Tử Kỳ nhăn nhó ôm tay ngồi dậy phân bua.
- Ngày nào bọn ta chẳng ngồi ở chỗ này, tới trước thì mặc kệ ngươi chứ! - Tên thứ nhất nói.
- Tóm lại chỗ này là của bọn ta, khôn hồn thì cút trước khi ông nổi giận - Tên thứ 2 chèn thêm.
- Rõ là vô lý, mọi người xem là ta đến trước mà bọn họ còn gây sự! - Tử Kỳ vẫn cố cãi lý, tuy nhiên chẳng ai muốn giúp y để chuốc phiền toái vào người cả.
- Đại ca, chỗ của chúng ta nè! - 1 trong 2 tên đó gọi to.
- ------------------------------------
Văn Tài ung dung mang phần ăn của hắn đến bàn đó, cả 3 chiễm chệ ngồi xuống. Quả thật tên đại huynh không biết lý lẽ của cậu chỉ mới hôm đầu tiên đã kết bè kết phái. Chứng kiến cảnh gai mắt nãy giờ, Văn Anh chẳng muốn nhịn nữa liền vào nói giúp Chu công tử:
- Văn Tài, huynh quá đáng lắm. Đi học mà lại giở trò bắt nạt bạn bè. Huynh có tin là ta nói với Trần cửu cửu không?
- Trần cửu cửu rất bận, bộ ngươi nghĩ người quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này chắc?
- Huynh tưởng ta không dám nói à? Còn các người nữa, thấy chuyện như vậy mà cũng im lặng được, đúng là bọn người vô tâm.
Đến lúc này, Văn Tài ra ám hiệu cho tên đệ tử hắn mới làm quen. Tên kia liền đập bàn đứng dậy hung hăng tiến đến chỗ Văn Anh và Tử Kỳ, 2 người họ hốt hoảng liền lùi một bước.
- Này vị huynh đệ, nam nhi tử hán với nhau cần gì làm phiền tới lão sư chứ? Ra đây ta với ngươi so vài chiêu, thắng thì ta nhường chỗ cho ngồi - Hắn vừa nói vừa làm tư thế khởi động gân cốt.
- Thôi thôi, bỏ đi Tiết huynh ạ, bọn họ hung dữ quá! - Tử Kỳ run rẩy khuyên Văn Anh.
Văn Anh dù rất tức giận nhưng cũng không thể làm gì, dù đang mang thân xác của nam nhi đi chăng nữa thì cậu cũng chưa chắc đánh thắng nổi tên ấy. Thấy cả hai nhẫn nhịn cả 3 tên kia lại được dịp cười cười nhạo nhạo.
- Bộ 2 người định đứng ăn à? Bên đây vẫn còn chỗ trống!
Văn Anh xoay người lại thấy bàn phía sau mình chính là Lý Thức và Tào Hán. Lý Thức vừa điềm tĩnh ăn cơm vừa nhìn cậu rồi lại nhướng mắt về phía chỗ trống cùng bàn ý là "hãy ngồi xuống".
- "Ngồi với ngươi à? Không đời nào" - Văn Anh nhủ thầm, nhưng chưa kịp mở miệng ra từ chối cậu đã bị Tử Kỳ lôi một phát vào vị trí trống.
- Cám ơn cám ơn, 2 huynh thiệt tốt bụng quá! Chúng ta làm quen nhé, tại hạ tên Chu Tử Kỳ, còn các huynh quý danh là gì? - Tử Kỳ hớn hở giới thiệu
- Đừng khách khí, tại hạ Họ Lý tên gọi là Lý Thức!
- Lý công tử hân hạnh gặp mặt, còn vị huynh đài đây...
- Tào Hán!
- À... - Thấy họ Tào kia có vẻ lạnh lùng y bèn đánh trống lãng sang Văn Anh - Văn Anh huynh không giới thiệu ư? Chẳng lẽ các huynh quen nhau trước đó rồi à.
Văn Anh còn lo nghĩ ngợi mông lung, đến khi y nhắc đến cậu mới giật mình lắp bắp - À à bọn ta...bọn ta....
- Bọn ta chỉ vừa gặp nhau thôi! - Lý Thức thản nhiên vừa gắp thức ăn vừa nói.
- -----------------------------------
Văn Tài vẫn chưa bỏ ý định gây sự, hắn cầm lấy 1 cái bánh màn thầu ném vào lưng Văn Anh. Tào Hán nhanh mắt nhìn thấy, y phẩy tay một cái chiếc màn thầu kia ngay lập tức bay ngược trở lại bay vào miệng Văn Tài. Hắn nôn thốc nôn tháo khiến hai tên ngồi cũng cũng phát hoảng, mà Tào Hán y ra tay nhanh đến nỗi chẳng ai biết chuyện gì vừa xảy ra.
- Xem kìa xem kìa! Bọn họ bị quả báo rồi - Tử Kỳ khúc khích cười
Văn Anh cắm cúi ăn, thực chất là cậu cố lảng tránh ánh mắt của Lý Thức vì luôn có cảm giác y đang nhìn mình. Bỗng dưng Chu công tử ngây ngô buộc miệng hỏi:
- Lý huynh, sao huynh nhìn Văn Anh dữ vậy?
- À, ta thấy Văn Anh có nét rất thuần khiết, quý tộc, càng nhìn càng thấy thích!
- Huynh nói cũng có lý à nghen! - bây giờ đến cả Tử Kỳ cũng săm soi cậu, Văn Anh cảm thấy khó chịu vô cùng.
- Tiết Văn Anh, nhà huynh có tỷ tỷ hay tiểu muội nào không? Giới thiệu cho ta với - Lý Thức đột nhiên yêu cầu.
- Không...ặc làm gì có! - Văn Anh suýt mắc nghẹn bèn xua tay lia lịa.
- Huynh ấy không có nhưng ta thì có, muội muội ta rất xinh đẹp sau này ta sẽ giới thiệu cho Lý huynh! - Tử Kỳ chen vào
- Vậy cũng tốt! - Lý Thức đáp trả
- Đồ háo sắc - Văn Anh nhủ thầm
- Mọi người còn nửa canh giờ. Ăn xong nhớ tập trung tại sảnh chính nhé! - Một thư sinh đến thông báo cho mọi người biết.
- Huynh ta là ai vậy nhỉ? Trông có vẻ là người của học đường! - Văn Anh thắc mắc
- Huynh tinh ý thật, huynh ấy là Lưu Hạo Phi - người giúp Trần lão sư quản lý các sĩ tử!
- Vậy là cũng giống như biểu ca của ta rồi. Huynh có vẻ biết nhiều quá nhỉ Tử Kỳ!
- Hắn không hợp với ngươi đâu Văn Anh! - Lý Thức thờ ơ cảnh báo
- Nhảm nhí!
- -----------------------------------------------
Sau bữa ăn, mọi người đều di chuyển đến sảnh chính. Nhân lúc Lý Thức không để ý, Văn Anh liền kéo Tử Kỳ lẻn đi trước. Sảnh chính học đường rất rộng, xung quanh được trang trí bởi những câu liễn màu đỏ và đủ loại hoa cực kỳ đẹp mắt. Chẳng mấy chốc các sĩ tử đã tập trung đông đủ, họ vui vẻ giao lưu chuyện trò khiến không khí náo nhiệt như lễ hội.
Ở chính giữa phía nam sảnh là khán đài, nó được dựng cao hơn mặt đất nửa thước, diện tích lại không quá rộng vừa đủ cho dăm ba người lên diễn thuyết. Bên dưới có một dãy ghế chỉ dành riêng cho các vị lão sư kỳ cựu của học đường ngồi dự.
Văn Anh hướng mắt tìm kiếm Thường Phong, ban nãy huynh ấy nói chỉ đi 1 chút xíu vậy mà lại mất tích đến tận bây giờ, thế có khác nào "bỏ con giữa chợ "? Cũng may còn có tên mọt sách Tử Kỳ đi cùng không thì lạc lõng chết mất.
- Tìm ai vậy? Tìm ta sao?
- Thường....- Văn Anh chưa nói dứt câu, nụ cười bỗng tắt lịm. Cứ ngỡ là biểu huynh ai dè là Lý Thức, thì ra nãy giờ y vẫn bám theo cậu.
Cậu liền mặt lạnh ngó lơ chỗ khác, Lý Thức cũng chẳng vừa gì người ta càng tỏ ra chán ghét y lại càng lấn tới. Tào Hán cũng đi cùng, cả hai người họ cứ như thể "chủ nợ" đang canh chừng "con nợ" là cậu vậy, con nợ đúng nghĩa đen.
Mãi một lúc sau Văn Anh mới nhìn thấy Thường Phong và Tiểu Linh đứng phía cánh gà, hẳn là nãy giờ họ bận giúp cửu cửu chuẩn bị cho buổi khai mạc. Trần lão sư bận bộ quan phục uy nghi màu đen kết hợp với đường thêu chỉ đỏ, sắc mặt tươi tắn bước lên khán đài.
- --------------------------------------------