Màn đêm buông xuống.
Huyết Hồ Tử âm lãnh liếc qua Truy Tung Giả, lạnh như băng hỏi:
- Truy tung được dấu vết của người ăn trộm chưa?
Truy Tung Giả không kịp lau đi mồ hôi trán.
Anh chỉ một phương hướng, nói:
- Đã truy tung được, người ăn trộm đi về hướng kia.
- Đã tìm được, vậy thì tranh thủ thời gian xuất phát.
Huyết Hồ Tử đứng dậy, liếc qua đại bản doanh sau lưng.
Không có Cá Thủy Tinh, đồ còn dư lại trong sơn cốc hoàn toàn có thể bỏ qua.
Quan trọng giống như phối phương bí dược cường hóa thân thể cũng bị trộm đi.
Loading...
Huyết Hồ Tử cũng không phải rất quan tâm, dù sao bí dược phối phương anh ta đã sớm ghi vào trong đầu.
Hơn nữa, bí dược đã đối với anh đã vô dụng.
- Nhóm quỷ lười này, đều tranh thủ thời gian đứng dậy cho tao.
Huyết Hồ Tử rút ra trường đao, cất giọng gầm thét:
- Ai dám cản trở, lão tử bổ sống người đó.
Băng trộm ăn đủ uống no bụng, vừa mới nghỉ ngơi không đến ba giờ, giận mà không dám nói gì đứng lên, sợ bị Huyết Hồ Tử chém chết.
- Chỉ cần người nào có thể đuổi kịp người ăn trộm...
Huyết Hồ Tử lớn tiếng la lên:
- Tao sẽ thưởng một trăm thùng nước, một ngàn cân thịt khô.
Anh có thể làm băng trộm đại ca cũng không ngu, biết qua gậy to sẽ phải có ngon ngọt.
- A rống!
Nhóm trộm đánh như uống máu gà giơ tay lên la to.
Một trăm thùng nước, một ngàn cân thịt khô, tiết kiệm một chút có thể ăn hơn một năm.
- Xuất phát.
Huyết Hồ Tử vung cây đao lên.
- Hướng bên kia đi.
Truy Tung Giả vô cùng có ánh mắt chỉ huy phương hướng.
Toàn bộ thung lũng, trừ rải rác một vài tên trộm ở lại canh gác thì hơn năm trăm tên còn lại toàn bộ giơ bó đuốc tiến bước đi trong đêm tối.
- Đáng hận.
Huyết Hồ Tử quay đầu lần nữa liếc qua đại bản doanh.
Cá Thủy Tinh bị cướp đi, nơi đây chính là một cái tai hoạ.
Đời này Huyết Hồ Tử có hai thời kì hắc ám nhất.
Một lần chính là anh trộm cắp bí dược cường hóa bị phát hiện, sau đó bị bộ lạc đó truy sát.
Một lần là bị thủ hạ tín nhiệm nhất kiêm ban tốt nhất, đối phương mang theo hơn bốn trăm người của băng trộm rời khỏi.
Huyết Hồ Tử tin tưởng người phản bội đó, nhất định đang ngó chừng đại bản doanh của anh.
Còn không bằng chừa chút mồi ở đây, để kẻ phản bội không rảnh bận tâm anh bên này.
- Đi.
Huyết Hồ Tử quay đầu lại, nhanh chân đi thẳng về phía trước.
Hơn năm trăm tên trộm giơ cao bó đuốc lên, tất cả đều chen thành một đoàn, dùng phương thức như vậy chấn nhiếp hung thú trong bóng tối.
Đi đường vào ban đêm vô cùng nguy hiểm, lại là đại biểu cho cơ hội có thể đuổi kịp người ăn trộm.
Huyết Hồ Tử nghỉ ngơi, cẩn thận nghe Huyết Đao báo cáo.
Đồ vật trong phòng tối bị trộm, vải, thực vật bị chuyển đi hết, phòng bồi dưỡng cũng bị chà đạp không còn gì.
Sau khi nghe những cái này, Huyết Hồ Tử bỏ đi ý nghĩ trở về, tránh khỏi nhìn bực mình.
Hơn nữa, Huyết Hồ Tử tâm tư cẩn thận phát hiện: Người ăn trộm mang theo nhiều đồ vật như vậy, tốc độ chắc chắn sẽ không nhanh.
Nói không chừng, bọn anh suốt đêm đuổi hai ngày đường là có thể đuổi kịp người ăn trộm.
Nửa đêm.
Mặt Truy Tung Giả lộ vui mừng, nhanh chóng đi về phía Huyết Hồ Tử.
- Ngươi có phát hiện gì?
Huyết Hồ Tử dùng tay vuốt râu ria.
- Đại ca, hẻm núi nhỏ phía trước, người ăn trộm lưu lại mùi vô cùng nồng nặc.
Truy Tung Giả hưng phấn nói:
- Người ăn trộm có thể từng dừng lại một thời gian dài ở trong này.
Dừng lại càng lâu, mùi càng nồng nặc, có thể phân tích ra rất nhiều tình báo.
Ví dụ như thời gian dừng lại, thời gian rời khỏi... Vân vân.
- Vậy thì nhanh đi vào.
Huyết Hồ Tử nhàn nhạt khoát tay.
Hơn năm trăm tên trộm xếp thành một hàng dài, cùng với Huyết Hồ Tử tiến vào hẻm núi nhỏ.
Cả băng trộm đều tiến vào hẻm núi nhỏ.
Truy Tung Giả dẫn đầu phát hiện mùi nồng nặc nhất là một cái sơn động.
Anh chỉ mấy tên thủ hạ thân tín:
- Mấy người chúng mày vào xem.
- Vâng.
Mấy người giơ bó đuốc tiến vào, vừa tiến vào giữa sơn động.
- Mặt đất thật mềm.
Một người trong đó bước lên mặt đất có chút co dãn.
Băng ~~.
Một âm thanh tơ nhện bị đứt vang lên.
Ầm ầm ~~.
Mặt đất sụp đổ, mấy người bị chôn ở trong cạm bẫy bị cọc gỗ đâm xuyên người.
- ~~
Tiếng tru thê thảm vang lên, khuếch tán ra bên ngoài sơn động, lập tức gây nên bối rối.
Sắc mặt Truy Tung Giả đại biến, lui lại thật nhanh.
Anh hướng về trong sơn động hô:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Cứu tao, cứu tao... Bên trong có cạm bẫy...
Trong sơn động truyền đến tiếng tru đau đớn.
- Người ăn trộm đáng chết, trước khi đi còn hố chúng ta.
Truy Tung Giả không để ý tiếng tru bên trong truyền đến, sắc mặt vô cùng khó coi.
Mấy tên trộm bên ngoài thì nghe thấy có cạm bẫy thì tất cả mọi người đã im lặng lại.
- Hóa ra là cạm bẫy, thật sự là dọa tao sợ chết khiếp, còn tưởng rằng gặp phải hung thú.
- Đúng vậy. Mấy thằng đó thật xui xẻo, xem ra nước và thịt khô không có phần của bọn họ.
Bọn trộm 'Cười toe toét' trêu ghẹo, dùng loại phương thức này để che dấu bối rối vừa rồi.
Băng ~.
Lúc này, tại băng trộm không biết dưới nền đất, trên vách đá hẻm núi nhỏ, từng sợi tơ nhện màu trắng hơi mờ, từ khi mặt đất trong sơn động bị rơi xuống đã nhanh chóng bị vật nặng lôi kéo đứt ra.
Cạm bẫy trong sơn động chính là một trong chốt mở phát động hòn đá phía trên hẻm núi rơi xuống.
Băng băng ~~.
Càng nhiều tơ nhện bị đứt đoạn.
- Âm thanh gì vậy?
Lỗ tai Huyết Hồ Tử khẽ nhúc nhích, mặt không đổi sắc nắm lấy cây đao dài bên hông.
- Có âm thanh gì hả?
Huyết Đao nghi ngờ nghiêng tai nghe.
- Có một chút giống, giống như là cái gì đó bị đứt...
Dạ Sài và Giảo Hồ nói một nửa thì dừng lại, đột nhiên liếc nhìn nhau.
Bọn họ cùng nhau ngẩng đầu nhìn bên trên hẻm núi nhỏ phía trên, nhìn thấy hòn đá lung lay sắp đổ, sắc mặt lập tức dọa đến vô cùng tái nhợt.
- Quay lại đây.
Huyết Hồ Tử dẫn đầu kịp phản ứng, một tay nắm chặt cổ áo Huyết Đao, rống to:
- Tảng đá trên hẻm núi sắp rơi xuống.
Băng băng băng ~~~.
Vừa dứt lời, một trận loạt tiếng tơ nhện bị đứt vang lên.
Lúc này, bọn trộm mới ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, nhưng đã quá muộn.
Phanh phanh phanh...
Từng hòn đã lớn nhỏ không đều từ hai bên hẻm núi lăn xuống.
- ~~
- Cứu tao, cứu... Ách...
- Mau trốn... Ách...
Mấy phút sau.
Đá không còn từ hẻm núi rơi xuống.
-... Tay của tao sắp gãy mất.
- Ai tới cứu tao, chân của tao bị đá đè.
Trên hẻm núi vang vọng tiếng cầu cứu thê thảm và tiếng kêu khóc.
Hơn năm trăm tên trộm nhét chung một chỗ, bị một đống tảng đá đập chết hơn phân nửa.
Một nửa khác không phải bể đầu thì chính là gãy tay gãy chân.
Ầm!!
Một đống tảng đá đột nhiên bị tung bay.
Huyết Hồ Tử cao một mét chín đột nhiên đứng lên, khí tức vô cùng lăng lệ, con ngươi màu đỏ bên trong tròng mắt trắng đã tràn ngập tơ máu.
Anh vừa mới cảm nhận được mùi tử vong, nếu không phải lúc khẩn cấp kịp trốn trong khe hẹp của một tảng đá, lúc này không chết cũng tàn phế.
- Người ăn trộm đáng chết, lại dám...
Huyết Hồ Tử nhìn thảm trạng trước mắt, nghe thủ hạ thê thảm tru lên.
Hiện tại, anh hận không thể lập tức tìm ra người ăn trộm, từng đao gọt chết đối phương.
- Đại ca, anh không sao chứ?
Sắc mặt Truy Tung Giả tái nhợt, một tay ôm cánh tay bị gãy đi tới.
- ...
Huyết Hồ Tử sát khí dày đặc nhìn chằm chằm Truy Tung Giả, nếu như không phải anh ta dẫn đường tiến vào trong hẻm núi, bọn họ cũng sẽ không trúng bẫy rập.
Truy Tung Giả có thể cảm nhận sát khí bức người.
Lập tức cái khó ló cái khôn chỉ một cái phương hướng, nói to:
- Đại ca, nhóm người ăn trộm đi về phương hướng kia.
- Hừ!
Huyết Hồ Tử thu liễm sát khí, tạm thời bỏ qua Truy Tung Giả còn chỗ hữu dụng.
Anh tiện tay kéo Huyết Đao ra từ trong khe hẹp tảng đá, gầm nhẹ nói:
- Rác rưởi, nhanh đi thu nạp người có thể động.
- Vâng.
Thân thể Huyết Đao lắc một cái, đã bị sợ mất mật.
- Đại ca.
Hai người Giảo Hồ, Dạ Sài đầy bụi đất tới.
Làm hai tên dị biến giả, năng lực của sinh tồn của bọn họ mạnh hơn so với người bình thường nhiều lắm, dựa vào trên vách đá tránh thoát một kiếp.
- Đại Lực đâu?
Huyết Hồ Tử liếc nhìn một vòng, không nhìn thấy một tên đầu mục cấp đội trưởng khác.
- Anh ta chết rồi.
Giảo Hồ thản nhiên nói:
- Bị đá đập trúng đầu.
- Hừ! Thu nạp tất cả người có thể động.
Huyết Hồ Tử nghiến răng nghiến lợi nói.
Anh muốn dẫn những người còn lại tiếp tục đuổi theo.
Thù này, Huyết Hồ Tử ghi lại.