Dưới chân núi, trong một đống đá lộn xộn.
- Tiểu Huyền Vũ, mày hãy ở lại đây nha.
Lúc này, Mục Lương đang dặn dò Rùa Đá:
- Phòng ở thì dùng đá che giấu một chút, ngụy trang thành sườn núi nhỏ.
- Ngao ô ~~
Rùa Đá khẽ kêu.
- Còn có, nếu có người muốn phá hư che vách đá xanh trên lưng thì mày cứ giẫm chết cho tao.
Mục Lương không cho phép Trà Thụ Tinh Thần xảy ra vấn đề.
Trà Thụ Tinh Thần là một trong =những điểm quan trọng để tương lai xây dựng gia viên.
- Ngao ô ~~
Loading...
Rùa Đá gầm rú một tiếng đáp lại.
- Tiểu Hồng, phòng tuyến bên ngoài sẽ giao cho mày.
Mục Lương ngẩng đầu phân phó cho Nhện Quỷ Đỏ:
- Đừng cho người khác đến quấy rối Tiểu Huyền Vũ, đuổi người tới gần nơi này đi.
Rùa Đá có thể không động thì tốt nhất là không động, một khi bị người khác phát hiện sẽ khiến oanh động.
Dù sao, một hung thú khổng lồ như vậy lại ở bên cạnh Bộ Lạc Nguyệt Đầm, không cần phải nói cũng sẽ dẫn tới Bộ Lạc Nguyệt Đầm vây quét.
- Chi chi chi...
Nhện Quỷ Đỏ nhả tơ đáp lại.
- Nhà sẽ giao cho chúng mày bảo vệ.
Mục Lương cười khẽ mang theo Ly Nguyệt, Mễ Nặc đi về phía Bộ Lạc Nguyệt Đàm.
Ba người cưỡi Kỳ Nhông Ba Màu tiến vào trạng thái ẩn thân.
Vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn, Mục Lương quyết định mang theo Kỳ Nhông Ba Màu, lúc quan trọng có thể bảo vệ hai người.
Được Ly Nguyệt dẫn đầu, mấy người đi vào một đường nhỏ vắng vẻ.
Tốn hơn nửa giờ, ba người một thú mới xuất hiện ở gần Bộ Lạc Nguyệt Đàm.
Tường vây của Bộ Lạc Nguyệt Đàm là dùng từng khúc gỗ dựng thẳng song song nhau tạo thành hàng rào lớn.
Lúc này, trước cổng Bộ Lạc Nguyệt Đàm đang xếp hàng dài.
Một vài đội đi săn, thương gia hành hoang, đám thợ săn cũng đang xếp hàng chờ đợi đóng phí vào cổng.
Ba người Mục Lương xuất hiện lập tức gây nên rối loạn, người xung quanh đều len lén liếc qua bọn họ.
- Mục Lương, ánh mắt của bọn họ quá đáng ghét.
Mễ Nặc tới gần Mục Lương một chút.
Ánh mắt hừng hực của người xung quanh làm cho cô rất không được tự nhiên.
- Không sao đâu, bọn họ chỉ là ước ao ghen tị thôi.
Khóe miệng của Mục Lương mang theo nụ cười yếu ớt.
Anh bước đi nhàn nhã, đi về hướng cổng Bộ Lạc Nguyệt Đàm.
- Mễ Nặc, nhanh đuổi kịp.
Ly Nguyệt hạ giọng, nhắc nhở:
- Đừng quên, trước đó Mục Lương đã dạy cô thế nào?
Trên đường tới, Mục Lương giảng giải cho hai người một chút chuyện cần thiết.
- Tôi nhớ rồi.
Mễ Nặc thở sâu.
Cô tấm lấy một gương mặt xinh đẹp, vội vàng thu gom hành lý đuổi theo bước chân của Mục Lương.
- Hi vọng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Gương mặt xinh đẹp dưới mặt nạ của Ly Nguyệt hiện lên một vòng lo lắng.
Cô mặt không đổi sắc dùng ánh mắt lăng lệ liếc nhìn bốn phía, bức lui một vài ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Cô cũng không quên thân phận mình ngụy trang, chính là thị vệ của đại nhân Mục Lương .
Ba người một thú lại không có ý định xếp hàng, đi thẳng đến trước cổng vào.
Xung quanh không người nào dám ngăn cản, cũng không người nào dám nói nhiều một câu.
Quần áo trên người ba người kiểu dáng xinh đẹp như vậy, trừ vạt áo có một chút tro bụi ra thì còn lại sạch sẽ không tưởng nổi.
Người thường có được quân áo như thế thì sẽ chỉ bị giết chết cướp quần áo.
Có thể sạch sẽ như thế xuất hiện ở Bộ Lạc Nguyệt Đàm đã có thể đại biểu rất nhiều thứ.
Chỉ cần không phải đồ đần và mắt mù thì đều có thể nhìn ra được ba người Mục Lương không phải dễ trêu.
- Mời ngài vào.
Thủ vệ phụ trách thẩm tra của Bộ Lạc Nguyệt Đàm cũng không dám cản trở ba người.
Mục Lương dễ dàng mang theo cô hai người và Kỳ Nhông Ba Màu đang ẩn thân đi vào Bộ Lạc Nguyệt Đàm.
- Nhanh đi, bẩm báo tình huống của ba người này cho Nguyệt Chủ .
Thủ vệ trưởng ra lệnh.
- Vâng.
Một thủ vệ nhanh chóng chạy vào trong Bộ Lạc Nguyệt Đàm.
Mục Lương nhếch miệng lên, đưa mắt nhìn người thủ vệ đang chạy vội vào trong đám người.
Anh hạ giọng, nói với hai cô gái:
- Không bao lâu nữa sẽ có người tới kiểm tra.
- Hả?
Mễ Nặc có chút ngơ ngác.
- Chắc là bọn họ đã đi báo cáo với Nguyệt Chủ.
Ly Nguyệt càng thêm lo lắng.
Nguyệt Chủ là thủ lĩnh của Bộ Lạc Nguyệt Đàm, mỗi một đời thủ lĩnh đều được xưng là Nguyệt Chủ, thực lực cô ấy vô cùng mạnh mẽ.
Hơn nữa, cô gái tóc trắng nghe nói Nguyệt Chủ đương nhiệm là một Giác Tỉnh Giả.
- Đừng lo lắng, chúng ta không phải đến đây để gây chuyện.
Mục Lương giọng nói nhẹ nhàng, đưa tay vỗ vai cô.
- Hi vọng vậy.
Ly Nguyệt liếc mắt một cái.
Trong lòng của cô đang nói: Chúng ta không phải đến gây chuyện, nhưng chúng ta lại nhớ thương đồ tốt của người khác.
Cô gái tóc trắng không quên Thủy Tinh Ngư là đồ vật được Bộ Lạc Nguyệt Đàm treo thưởng.
- Tiểu Nặc, nhìn xem có thích cái gì không?
Mục Lương quét mắt bốn phía, thấy lều gỗ chiếm đa số, có không ít người đang lấy vật đổi vật.
- Không có.
Mễ Nặc lắc đầu, tay nhỏ ôm chặt cái túi vải trong ngực, đồ bên trong mới là quý giá nhất.
- Nơi này là bên ngoài Bộ Lạc Nguyệt Đàm, đều là chỗ ở của nô lệ, tạp công phía trước mới là khu vực người giao nổi thuế ở .
Giọng Ly Nguyệt trầm thấp giới thiệu.
- Đến cũng đã đến, vậy đi xem một chút đi.
Mục Lương cất bước đi về phía trước.
Cô hai người gấp theo sau lưng, càng đi về phía trước con đường càng rộng, phòng ở cũng không còn là lều gỗ.
- Bộ Lạc Nguyệt Đàm xem ra, còn muốn nghèo hơn so với tưởng tượng của ta .
Mục Lương cảm khái nói.
Anh đi tới trước, phát hiện rất nhiều người đều là xanh xao vàng vọt, hai mắt bọn họ vô thần chết lặng đang đi lại.
- Đương nhiên, cuộc sống bộ lạc nhỏ, có thể không sánh bằng ngài, người đến từ thành phố lớn.
Đột nhiên, một giọng nữ dễ nghe từ bên cạnh truyền tới.
Mục Lương không nghĩ tới, người dò xét đến nhanh như vậy.
Bước chân anh dừng lại, khóe miệng anh nhấc lên không hiểu cười yếu ớt, nghiêng người nhìn về phía người bất ngờ xuất hiện kia.
Một cô gái có mái tóc dài màu đỏ , dáng vẻ tầm mười bảy tuổi khoảng chừng, người mặc một bộ trường bào màu xám.
Nếu như cô gái tóc trắng là hình mẫu lạnh lùng, như vậy cô gái tóc đỏ trước mắt chính là hình mẫu nóng bỏng.
Đặc biệt là gò núi nhỏ nhọn không hợp độ tuổi của cô , đủ để nghiền ép hai cô gái phe anh.
- Cô ấy là con gái lớn của Nguyệt Chủ Bộ Lạc Nguyệt Đàm: Nguyệt Phi Nhan.
Ly Nguyệt tới gần bên người Mục Lương, khẽ nhúc nhích bờ môi giới thiệu nói:
- Cô ấy là một Giác Tỉnh Giả hệ lửa, thực lực vô cùng mạnh.