-Năm ngày sau, buổi sáng sớm.
Rùa Đá vòng qua gò núi cản đường, giẫm qua hòn đá không cao, đang từng bước một bò về phía trước.
Trong cái sân nhỏ ở trên lưng rùa, cô gái tai thỏ đang cố gắng huấn luyện cơ thể.
- Một… hai mốt, cố gắng đến ba mươi, chịu đựng.
Mục Lương nghiêm túc đứng ở bên cạnh, khích lệ cô gái tai thỏ chống đẩy.
- Được.
Mễ Nặc cắn răng trả lời.
Trên mặt cô đều là mồ hôi, mặt đất dưới cằm đã bị mồ hôi thấm ướt to bằng bàn tay.
Cánh tay của cô gái tai thỏ đã run rẩy, lần nữa chậm rãi hạ thấp xuống, chống đẩy.
Huấn luyện như thế đã tiếp tục năm ngày, mỗi ngày đều sẽ phải chống đấy thêm mấy cái.
Loading...
Ly Nguyệt từ vườn trồng xem hết 'Thiên Sứ Chi Dực' ra.
Cô đi đến bên cạnh Mục Lương, nhỏ giọng nói:
- bây giờ mới chỉ là buổi sáng, chúng ta có nên để cô ấy nghỉ ngơi một chút hay không?
Mỗi ngày cô gái tóc trắng đều sẽ đi vào vườn mấy lần, không phải nhìn 'Thiên Sứ Chi Dực' thì cũng ngồi ngây người dưới cây trà.
- Chống đẩy đủ ba mươi lần mới có thể nghỉ ngơi.
Mục Lương nghiêm túc nói.
Anh đã từng làm lính đặc chủng, biết cực hạn của cơ thể là thế nào.
Cô gái tai thỏ vẫn còn dư một chút sức, đè ép thêm một chút mới đến cực hạn.
- Tôi nói, huấn luyện như thế có hữu dụng không?
Ly Nguyệt không chỉ lần thứ nhất hỏi qua như vậy.
Cô gái tai thỏ đã từng cũng bị huấn luyện, huấn luyện trước mắt dưới cái nhìn của cô là có chút —— ôn hòa.
Đúng vậy, quá ôn hòa.
- Tôi làm vậy là đang đánh cơ sở.
Mục Lương thản nhiên nói.
Anh có thể nhìn ra trong lúc bước đi, cô gái tóc trắng ngẫu nhiên lơ đãng biểu hiện một chút động tác quy phạm.
Cùng với ban đêm, trong lúc ngủ mơ, cô gái tóc trắng thường vô ý thức nói ra những lời gì đó.
Đều cho thấy, cô đã từng có một tuổi thơ bi thảm.
- Thời gian... Cũng thế, dù sao có thời gian.
Ly Nguyệt ngạc nhiên kịp phản ứng, khổ sở nói:
- Thật có lỗi, là tôi quá nóng vội.
- Nước mắt của Thiên sứ đã ngưng tụ ra một giọt rồi?
Mục Lương nói sang chuyện khác hỏi.
- Đúng vậy, tôi thật không ngờ mười ngày là có thể ngưng tụ ra một giọt 'Nước mắt của Thiên sứ', thật là không thể tưởng tượng nổi.
Ly Nguyệt nói đến 'Nước mắt của Thiên sứ', cảm xúc lập tức tăng vọt.
Tính toán đâu ra đấy, Thiên Sứ Chi Dực lần nữa khôi phục sức sống mới chừng bảy ngày, có thể ngưng tụ một giọt 'Nước mắt của Thiên sứ' hoàn toàn đã vượt quá ý liệu của cô.
- Có thể là nhờ Cây Trà Tinh Huy.
Khóe miệng Mục Lương hơi vểnh.
Lĩnh Vực Tinh Huy tăng phúc thúc đẩy sinh trưởng, giúp 'Nước mắt của Thiên sứ' có thể ngưng tụ sớm ba ngày.
- Tôi cũng đoán thế.
Mỗi lần Ly Nguyệt nghĩ đến Cây Trà Tinh Huy sẽ phát sáng trong đêm đều sẽ cảm thấy ngạc nhiên.
Sau đó cô hơi phiền não nói:
- Chính là không có gì để đựng 'Nước mắt của Thiên sứ'.
'Nước mắt của Thiên sứ' quá khó bảo tồn, nếu như cất vào vật chứa, dược tính rất nhanh sẽ tiêu tán hơn phân nửa.
- Chờ đi bộ lạc Nguyệt Đầm tìm xem, biết đâu có thể tìm được vật chứa thích hợp.
Mục Lương đối với việc này cũng hết cách rồi, dùng đá, gỗ loại làm vật chứa căn bản không thích hợp.
Về phần thổi thủy tinh gì đó, anh cũng chỉ biết là dùng hạt cát đốt ra, còn cần thời gian tới thử nghiệm dùng cát gì mới được.
Hiện tại nha, tạm thời cũng không cần nghĩ.
- Ừm, cũng chỉ có thể như vậy.
Ly Nguyệt bất đắc dĩ gật đầu.
- Không nên gấp, không phải cô nói ngày mai đến bộ lạc Nguyệt Đầm gần đây à?
Mục Lương ngẩng đầu nhìn về phương xa, cũng không có nhìn thấy ngọn núi lớn mà cô gái tóc trắng nói.
- Dựa theo tốc độ bây giờ, đại khái buổi sáng ngày mai sẽ đến ngọn núi lớn gần bộ lạc Nguyệt Đầm.
Ly Nguyệt thở dài nói.
Mấy ngày nay, cô đã khuyên qua mấy ngày, Mục Lương vẫn là cố chấp muốn đi bộ lạc Nguyệt Đầm.
- Không cần lo lắng, mọi việc có tôi ở đây rồi.
Mục Lương vỗ vai cô gái tóc trắng.
Anh ngồi xổm xuống, ác thú vị giúp cô gái tai thỏ đếm số:
- Hai mươi chín, hai mươi chín phẩy năm, hai mươi chín phẩy sáu, ba mươi.
Khóe miệng Mễ Nặc nghe số hơi rút, chật vật làm xong bốn cái chống đẩy cuối cùng.
Lập tức cả người cô ngã sấp trên mặt đất không động đậy được.
- Đừng nằm sấp, ngồi dậy.
Mục Lương tiến lên nắm chặt cổ áo sau gáy cô gái tai thỏ, giống như xách động vật nhỏ lên.
- Nha.
Mễ Nặc thở phì phò, co quắp ngồi dưới đất.
- Cơ thể của cô vẫn quá kém, phải tiếp tục huấn luyện hơn mười ngày mới được.
Mục Lương vừa nói chuyện vừa mát xa huyệt vị trên cánh tay của cô gái tai thỏ.
- Tất cả nghe theo anh.
Mễ Nặc bất lực gật đầu, lỗ tai thỏ cũng đã mềm oặt.
- Hôm qua, tôi dạy cho cô mấy chiêu ám sát, cô còn nhớ rõ ở động tác không?
Mục Lương nhẹ nhàng run cánh tay của cô gái tai thỏ.
Mấy ngày nay, anh trừ huấn luyện thân thể cho cô gái tai thỏ làm cơ sở thì còn dạy cho cô một chút tri thức khí quan quan trọng của cơ thể người.
Như thế nào làm được một chiêu giết người, cùng như thế nào làm một người mất đi năng lực hành động.
- Nhớ rõ, đâm yết hầu, đâm trái tim...
Mễ Nặc hưng phấn muốn dùng tay khoa tay.
- Ôi ~~
Một giây sau, cô nhe răng nhếch miệng nhấc cánh tay bủn rủn lên.
- Này thì loạn động.
Mục Lương tức giận nói.
Sau đó anh xoa bóp vai cho cô gái tai thỏ, phân phó nói:
- Chờ chút ăn cơm xong, cô hãy luyện mấy chiêu ám sát đó.
- Được.
Mễ Nặc liên tục gật đầu.
Cô gái tai thỏ sẽ không cảm thấy vất vả, ngược lại cảm thấy cực kỳ thú vị, dù sao cũng tốt hơn so với mỗi ngày không biết làm gì.
Dù sao, những thứ cô hiểu vô cùng ít ỏi, làm việc còn tay chân vụng về, cũng là nhờ Mục Lương kiên nhẫn dạy cô.
- Nghĩ gì thế? Mau dậy đi tắm, sau đó ăn cơm.
Mục Lương đưa tay chuẩn bị nắm chặt lỗ tai thỏ của cô.
- Ai nha! Lỗ tai của tôi sắp bị anh kéo dài rồi.
Mễ Nặc ngoài miệng oán trách nhưng động tác vẫn né tránh rất thuần thục.
Những ngày gần đây, cô luôn bị Mục Lương nhéo lỗ tai, hai người cũng bắt đầu chơi trò chơi tránh né nắm chặt lỗ tai thỏ.
- Cô đừng giãy dụa thì sẽ không bị nắm chặt dài.
Mục Lương nắm chặt lỗ tai thỏ của cô.
- Hừ! Sớm muộn tôi cũng sẽ tránh được.
Mễ Nặc hồn nhiên 'Hanh hừ' nói.
- Nếu cô thật có thể tránh thoát thì cô có thể xuất sư.
Mục Lương nhẹ nhàng nói.
- Chờ xem.
Mễ Nặc miết miệng nhỏ đứng lên, có chút thất tha thất thểu đi vào nhà.
- Nhớ dùng nước ấm tắm.
Mục Lương cất giọng hô.
- Biết rồi.
Trong phòng truyền đến giọng nói thanh thúy của cô gái tai thỏ.
- Quan hệ của hai người thật tốt.
Giọng nói của Ly Nguyệt vang lên, không tự giác mang theo một chút hâm mộ.
- Cô cũng muốn chống đẩy à? Tôi có thể giúp cô xoa bóp.
Mục Lương nghiêng đầu, biểu lộ vô cùng kinh ngạc nói:
- Hoặc là, cô muốn bị tôi nhéo lỗ tai?
- Mới không muốn cho anh nhéo lỗ tai đâu.
Gương mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt đỏ hồng hờn dỗi một tiếng.
- Tôi đi nấu bữa sáng.
Cô kiếm cớ, xấu hổ chạy vào phòng.
- Hay là để tôi giúp cô xoa bóp đùi?
Khóe miệng Mục Lương mỉm cười hô.
- Anh... Anh không muốn mặt.
Ly Nguyệt lảo đảo một cái, kém chút đến ngã trên mặt đất.
- Ha ha ha...
Mục Lương cởi mở cười khẽ.
Mỗi ngày trêu chọc cô gái tóc trắng thanh lãnh một chút cũng có thể vui vẻ một ngày.