Hai người hai thú trước mắt băng trộm, từ gò núi đi xuống, lén lút rời khỏi thung lũng hình bán nguyệt.
Sau đó, theo Nhện Quỷ Đỏ đi tới chỗ giấu đồ.
- Anh thật đúng là dời không ít thứ.
Ly Nguyệt líu lưỡi nhìn khoảng hai mươi cái kén trắng trước mắt.
- Thời gian vẫn là quá ít.
Mục Lương tiếc nuối lắc đầu.
- Trong phòng có thịt khô đủ cho một ngàn người ăn trong một tháng, nhưng tôi mới chỉ dời được khoảng 2000 cân thịt khô.
- ...
Ly Nguyệt trừng trắng mắt, không biết nên khinh thường như thế nào.
- Giúp tôi mang ít đồ có được không?
Loading...
Mục Lương quay đầu nhìn cô gái tóc trắng, nói nhỏ:
- Đêm nay để cho cô ở tại nhà của tôi, coi như phí đền bù công sức của cô.
- Không cần phí đền bù.
Ly Nguyệt nhíu lông mày màu trắng lại, lạnh lùng nói:
- Tôi giúp anh khiên đồ, sau đó anh sẽ lấy hoa đó giao dịch với tôi.
Cô gái tóc trắng cũng không dám ở trong nhà người mới chỉ gặp mặt không đến một ngày này, hơn nữa bản thân cô ấy còn là một người bị lây bệnh “Hư Quỷ Cảm Nhiễm”.
- Không thành vấn đề.
Mục Lương gật đầu, cũng không miễn cưỡng cô ấy.
Anh lần nữa chồng lên hai tầng kén màu trắng lên lưng Kỳ Nhông Ba Màu, làm nó giống như ngọn núi nhỏ di động.
Hiện tại Kỳ Nhông Ba Màu đã lên cấp 4, có thể vận chuyển đồ vật có khối lượng bằng bản thân, cũng chính là 1 tấn.
Bây giờ, khối lượng của đồ đạc không sai biệt khoảng hơn một tấn.
Nhện Quỷ Đỏ chuyên chở nặng hơn 500 cân, sau lưng bao phủ hai tầng kén trắng.
- Cô giúp tôi mang một cái là được rồi.
Mục Lương trói kén trắng cà chua lên sau lưng cô gái tóc trắng.
Ly Nguyệt cân nhắc một chút, lạnh lùng nói:
- Cái này cũng không nặng, có thể cho tôi thêm một cái.
Cô gái tóc trắng cao khoảng 1m60, có thể nâng đồ đạc năm sáu trăm cân.
- Không cần, đồ đạc vừa chia đủ xong.
Mục Lương nói xong lui về phía sau, sau lưng lần nữa vác thêm hai cái kén trắng, hai cánh tay cũng xách thêm hai cái kén trắng.
- Về nhà.
Một người hai thú ở trong ánh mắt ngơ ngác của cô gái tóc trắng, cõng một đống đồ con to hơn bản thân.
- Thật đúng là một quái nhân.
Ly Nguyệt lẩm bẩm một câu, chạy chậm đuổi theo đội ngũ.
Buổi tối đen như mực, phía trước có hai thú mở đường.
Hai người một trước một sau im lặng đi tới.
Mục Lương không muốn nói chuyện, lực chú ý đặt ở bốn phía, phòng ngừa có hung thú ẩn núp đánh lén.
Ly Nguyệt thì không tìm được đề tài, cô ấy mấy lần muốn mở miệng nhưng lại không biết nói cái gì.
Gào khóc, gào...
Ngẫu nhiên xưng quanh truyền đến tiếng hống của loài không biết tên nào đó, ngược lại là có chút cảm giác ghê rợn.
Không biết đi bao lâu rồi.
- Cuối cùng cũng về đến nhà.
Mục Lương nói một câu làm cho cô ấy phục hồi tinh thần lại.
- Đến rồi hả? Nhà anh ở đâu?
Đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt quan sát xung quanh, nhưng cô phát hiện xung quanh đều là đất đá, ngay cả một sơn động cũng không thấy.
- Chờ một chút.
Mục Lương truyền cho Rùa Đen một mệnh lệnh.
- Hả?
Trong ánh mắt ngạc nhiên của cô gái tóc trắng, mặt đất trước mặt dâng lên một cầu thang bằng đá.
- Đi thôi, nhà của tôi ở phía trên.
Mục Lương dẫn đầu bước lên bậc thang.
Ly Nguyệt chớp đôi mắt màu bạc, khó có thể tin nói:
- Quá lợi hại rồi! Sao anh làm được vậy?
- Hízz-khà zz hí-zzz...
Kỳ Nhông Ba Màu phát ra hí, thúc giục cô gái tóc trắng đi tới.
- Xin lỗi, tôi sẽ đi lên ngay.
Ly Nguyệt phản ứng kịp, cực kỳ lễ phép xin lỗi kỳ nhông, sau đó mới bước chân lên cầu thang.
Cô gái tóc trắng vừa đi lên trên cùng thì nhìn thấy Mục Lương đang đứng chờ cô ấy.
- Đây chính là nhà của tôi.
Mục Lương giới thiệu ngôi nhà ở sau lưng.
Anh không đợi cô gái tóc trắng mở miệng đã hô to:
- Mễ Nặc, anh về rồi.
- ...
Ly Nguyệt ngẩn người.
- Phanh!
Cửa nhà bỗng nhiên bị mở ra, ánh lửa trong phòng chiếu sáng mặt đất.
Một bóng người đạp ánh sáng chạy như bay về phía Mục Lương.
- Mục Lương, anh không sao chứ?
Mễ Nặc chạy như bay đến, quan tâm lo lắng hỏi:
- Anh có bị thương không?
- Anh không sao, vẫn khỏe.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Không sao là tốt rồi.
Mễ Nặc thở phào nhẹ nhõm, vội vã gỡ cái kén trắng trên tay Mục Lương xuống.
Tai thỏ của cô 'Ríu ra ríu rít' kể:
- Lúc trước, Tiểu Thải mang đồ trở về, nếu không có ám hiệu mở cửa, tôi thấy nó là sợ giật mình.
- Tiểu Thải to hơn, chở đồ cũng rất lợi hại.
Mục Lương cười sang sảng.
- Xin chào... Tôi là...
Ly Nguyệt thấy hai người vừa cười vừa nói đi vào nhà, không khỏi lúng túng lên tiếng.
- Ách... Thiếu chút nữa quên mất.
Mục Lương nghe thấy giọng nói truyền đến từ phía sau thì quay đầu xấu hổ, nói:
- Ly Nguyệt, cô cũng nhanh đi vào đi.
- Được, quấy rầy hai người rồi.
Ly Nguyệt nghe thấy mình được mời vào thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần lúng túng đi vào theo .
Sau khi vào nhà, cô gái tóc trắng sững sờ.
Trong nhà ngăn nắp sạch sẽ, trên lò sưởi đang đun một nồi nước, hai bên phòng khách còn có hai phòng nữa, một phòng có cửa, một phòng không có cửa.
Bố trí mang đến một cảm giác rất ấm áp.
Đặc biệt là hai người Mục Lương và Mễ Nặc ăn mặc rất sạch sẽ, cô gái tóc trắng cúi đầu nhìn áo choàng bẩn thỉu trên người một chút, thiếu chút nữa đã tự ti muốn lui ra ngoài.
- Mời ngồi.
Mục Lương mời cô gái tóc trắng ngồi.
- Ừm.
Ly Nguyệt nhỏ bé gật đầu một cái, không khỏi liếc mắt nhìn 12 cái thùng gỗ đặt trên bàn.
- Mễ Nặc, giúp Ly Nguyệt lấy đồ vật trên lưng xuống.
Mục Lương lúng túng khẽ đẩy tai thỏ cô một cái.
- Này này này, cô, đạo đãi khách của cô đâu?
- Được rồi.
Mễ Nặc yếu ớt trả lời lại, con mắt màu xanh lam sợ hãi liếc mắt cô gái tóc trắng một cái.
Vẻ mặt của cô không được tự nhiên đem ra một con dao nhỏ, bước chân chậm rì rì.
- ?
Mục Lương kinh ngạc nhìn biểu tình của cô bé tai thỏ với động tác cứng rắn.
Anh không ngờ Mễ Nặc lại sợ người lạ.
- Để tôi tự làm cho!
Ly Nguyệt liếc mắt tai thỏ trên đầu cô gái một cái, trong con ngươi màu bạc hiện lên một tia ước ao.
Sau khi cô gái tóc trắng nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của đôi tai thỏ thì tự ti cúi đầu, nỗ lực che dấu đường chỉ màu hồng trên mặt.
Quả nhiên, người không ghét “Hư Quỷ Cảm Nhiễm” chỉ có một mình Mục Lương kỳ quái.
- Mễ Nặc, cô đi giúp Tiểu Thải, Tiểu Hồng tháo dỡ đồ đạc xuống đi.
Mục Lương bất đắc dĩ lên tiếng giải vây.
- Được rồi.
Mễ Nặc nhẹ thở phào một cái.
Biểu cảm và động tác tai thỏ của cô không còn cứng như vừa rồi, cầm dao nhỏ đi về phía hai hung thú đứng ngoài cửa.
Mục Lương rút mã tấu ra, đi tới bên cạnh cô gái tóc trắng, cắt tơ nhện cố định sau lưng.
Anh ôn hòa giải thích:
- Cô đừng để ý, Mễ Nặc có hơi sợ người lạ.
- Tôi không sao.
Ly Nguyệt cúi đầu, buồn bực lắc đầu.
Mục Lương nhìn ra cảm xúc của cô gái tóc trắng.
Trong lúc vô tình, vẻ mặt của cô gái tai thỏ dường như đã kích thích đến trái tim nhạy cảm của cô ấy.
Thật là, một cái hai cái đều là vấn đề.
Mục Lương chỉ có thể dời đi lực chú ý của cô gái tóc trắng ý, bình tĩnh nói:
- Không phải cô vẫn muốn nhìn thấy đóa hoa cánh dài à?
Ly Nguyệt chợt ngẩng đầu, cuống cuồng nói:
- Hoa ở đâu?