Tuy rằng quy trình đều giống nhau, nhưng ai mà chẳng muốn tìm người dễ nhìn?
Nhân lúc mấy tỷ muội khác chưa chú ý đến chàng trai bảo vật này, vũ cơ váy đỏ bước chân nhẹ nhàng đến bên cạnh Trần Mặc, mông nhẹ nhàng ngồi lên đùi hắn, giọng nói nũng nịu:
"Quan nhân, có nguyện cùng nô gia uống một chén không?"
Trần Mặc đánh giá nàng một lượt.
Ngũ quan tinh xảo, trang điểm nhẹ nhàng, tầm tám mươi điểm.
Dưới lớp váy lụa mỏng, là cặp tuyết lê trắng như tuyết như muốn tràn ra, dáng người có thể cho chín mươi điểm.
"Biết lộn một vòng không?"
Trần Mặc bất ngờ hỏi.
Tiểu Hồng hơi sững sờ, sau đó ngộ ra, nói: "Quan nhân nói là tư thế 'triều thiên đăng' à?"
Nàng nhấc chân trái lên, giơ quá đầu, hai chân dễ dàng duỗi thẳng thành một đường.
"Tốt lắm, vậy là cô."
Trần Mặc hài lòng gật đầu, đưa tay ôm nàng vào lòng.
Cảm nhận được bắp thịt cường tráng, Tiểu Hồng không khỏi có chút kinh ngạc.
Người này trông mày thanh mắt tú, giống như một thư sinh thanh tú, thân thể lại cường tráng như vậy?
Hai gò má nàng ửng hồng, ánh mắt như tơ, ghé vào tai Trần Mặc, hơi thở thơm tho như lan: "Quan nhân, đi cùng nô gia vào phòng..."
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một đoàn người bước vào.
Nhìn thấy Trần Mặc đang ngồi trong sảnh, bọn họ liền khom người hành lễ:
"Trần tổng kỳ!"
"Xin lỗi, đã đến muộn."
Trần Mặc quay đầu lại nhìn, lập tức ngẩn người.
Chỉ thấy trong mấy tên sai dịch Đinh Hỏa Ti, có một người phụ nữ, dưới chiếc váy dài màu xanh trắng là một đoạn bắp chân nhỏ nhắn trắng như ngọc, gương mặt trắng không tì vết, mũi cao thẳng, môi mềm mại.
Nhưng đôi lông mày có phần lạnh lùng lại làm nhạt đi vẻ đẹp này, cho người ta cảm giác chỉ có thể nhìn từ xa, kẻ nào tơ tưởng thì chết.
"Đầu nhi, ta không phải đang mơ đấy chứ?"
Tần Thọ trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói.
"Bốp!"
Trần Mặc giơ tay tát hắn một cái.
"Đau không?"
"Đau."
"Vậy ngươi không phải đang mơ... mẹ nó đây là Lệ Diên?!!"
Trần Mặc cảm thấy thế giới quan của mình đang lung lay sắp đổ.
Lệ Diên lại đến giáo phường ti, hơn nữa còn ăn mặc như thế này? Nếu không nhìn lầm thì, hình như cô ta còn thoa phấn son?
Những khách khác cũng có chút kỳ lạ.
Có ai đi chơi gái mà lại mang theo cô nương theo không?
Nhìn thấy Trần Mặc đang ôm gái trong lòng, ánh mắt Lệ Diên lạnh đi, bước đến bên cạnh Tần Thọ.
"Tránh ra."
"..."
Tần Thọ im lặng đứng dậy, nhường chỗ.
Lệ Diên ngồi xuống bên cạnh Trần Mặc, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào hắn.
Trần Mặc nhíu mày nói: "Lệ tổng kỳ, nơi này hình như không phải là nơi cô nên đến thì phải?"
Lệ Diên nhướn mày nói: "Ai quy định phụ nữ không được đến? Ta đến uống rượu nghe hát không được sao?"
"Được được."
Trần Mặc lười phản bác cô ta.
Chỉ cần không làm chậm trễ chính sự của hắn, thì cứ để cô ta tự nhiên.
Lệ Diên cầm chén rượu lên uống cạn một hơi, rượu mạnh xộc vào cổ họng, hai má ửng hồng.
Ánh mắt rơi vào người Tiểu Hồng, tim của Tiểu Hồng bỗng hẫng một nhịp, sống lưng dựng tóc gáy, như bị mãnh thú nhìn chằm chằm, áp lực mạnh mẽ khiến cho cô ta có chút khó thở.
"Quan... quan nhân, nô gia đi giải quyết một chút việc riêng..."
Tiểu Hồng đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Cũng không phải là nói dối, cô ta thực sự cảm thấy buồn tiểu... Lệ Diên là võ giả lục phẩm, người sống trên đầu lưỡi đao, chỉ cần lộ ra một chút khí tức, cũng không phải là thứ mà cô ta có thể chịu đựng được.
Mà những vũ cơ khác tuy cũng rất thích Trần Mặc, nhưng đối mặt với sát khí như có như không của Lệ Diên, căn bản là không dám tới gần nửa bước.
Khiến cho cái bàn này lạnh lẽo, không một ai đoái hoài.
Trần Mặc bất đắc dĩ nói: "Cô dọa người ta chạy hết rồi, ai tới uống rượu với ta?"
Lệ Diên quay đầu đi, nhẹ giọng nói: "Cùng lắm... cùng lắm thì ta uống với ngươi."
Trần Mặc lắc đầu.
Trọng điểm không phải là uống rượu, mà là chuyện sau khi uống rượu nha!
"Đáng tiếc, cô nương kia còn có thể lộn một vòng..."
"Chuyện này có gì, ta cũng biết."
Lệ Diên không phục đứng dậy, nâng cao chân trái, gác lên vai Trần Mặc, đôi chân thon dài mềm mại duỗi thẳng tắp.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Trần Mặc, khóe miệng Lệ Diên cong lên, "Sao nào? Đủ tiêu chuẩn không?"
Trần Mặc hắng giọng, "Khụ khụ, Lệ tổng kỳ, cô đang mặc váy..."
"..."
Sắc mặt Lệ Diên thay đổi, vội vàng che váy lại ngồi xuống.
"Lại còn là nội y màu hồng, Lệ tổng kỳ còn có tâm hồn thiếu nữ ghê." Trần Mặc cười khẽ nói.
"Câm miệng, không... không được nói!"
Mặt Lệ Diên đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Bình thường đều mặc trang phục bó sát ngắn gọn, đây là lần đầu tiên mặc váy, căn bản không chú ý đến những chuyện này.
"Nhưng mà bộ đồ này không hợp với cô lắm..."
Trần Mặc vuốt cằm, đánh giá một lúc, rồi nói: "Lệ tổng kỳ vẫn thích hợp mặc quần da hơn."
Đặc điểm lớn nhất của Lệ Diên chính là đôi chân dài miên man, cùng với cái mông cong vút, mà chiếc váy có phần rộng lại che lấp hai ưu điểm này.
Lệ Diên khẽ nhíu mày.
Chiếc váy này là cô đặc biệt mượn của cô em gái nhà hàng xóm, còn nhờ người ta trang điểm nhẹ giúp, nếu không cũng sẽ không đến muộn như vậy.
Kết quả tên này lại còn chê bai?
"... Quần da là gì?" Lệ Diên không nhịn được hỏi.
Trần Mặc vẻ mặt thần bí nói: "Nói cô cũng không hiểu, có cơ hội ta sẽ tặng cô một chiếc."
"Tặng cho ta?"
"Người này tặng quần áo cho ta, chẳng lẽ muốn ta mặc cho hắn xem? Hừ, vậy ta phải suy nghĩ kỹ mới được."
Không hiểu vì sao, trong lòng Lệ Diên lại có chút ngọt ngào.
Trần Mặc thầm tính toán:
"Khố chữ T của Hứa Thanh Nghi, quần da của Lệ Diên, đúng rồi, còn phải kiếm cho nương nương một đôi tất da... chậc chậc, ta thật là thiên tài mà!"
...
"Haizz, tiếc quá, cô nương Ngọc Nhi không xuất hiện."
"Nghe nói kỹ thuật đàn của nàng ấy là tuyệt đỉnh, sánh ngang 'Tiên Tử Đàn' trước đây, dáng vẻ lại càng kinh diễm..."
Người đàn ông áo trắng sau khi uống mấy chén rượu mạnh, có chút men say, vẻ mặt tiếc nuối nói.
Người bên cạnh lắc đầu nói: "Cô nương Ngọc Nhi này là nữ quyến của nhà họ Từ, gần đây danh tiếng đang nổi, có hy vọng trở thành hoa khôi, đương nhiên là phải nâng giá, đâu có dễ dàng gặp khách..."
Nhưng lời còn chưa dứt, liền nghe thấy sau rèm vọng ra tiếng đàn cổ du dương.
Tiếng đàn như tơ, tựa như tiếng trời, như hoa quỳnh nở rộ trong đêm tối, tĩnh lặng mà mê người.
Mọi người nghe đến si mê, hồi lâu không thể hoàn hồn.
"Là cô nương Ngọc Nhi!"
"Âm thanh vờn quanh, quả thực là tiên nữ đàn!"
"Nghe được nàng ấy đàn một khúc, đêm nay không uổng công rồi."
Lúc này, rèm vén lên, một mỹ nữ tuyệt sắc chậm rãi bước ra, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ngồi xuống cạnh Trần Mặc.
Đôi môi đỏ mọng như hoa e lệ hé mở:
"Trần tổng kỳ, có thể uống một chén không?"