Chương 13: Nhược điểm của động vật họ mèo
Nửa số liệu hóa có rất nhiều chỗ tốt, ví dụ như có thể khiến hắn biết được thực lực của bản thân.
Nghĩ như vậy phương pháp trở nên mạnh mẽ đơn giản không ít, chỉ cần tăng các hạng mục thuộc tính cơ thể lên, đồng thời cũng tăng năng lực thực chiến.
Thuộc tính mạnh hơn, nếu như trong chiến đấu không thể phát huy được, căn bản không có ý nghĩa.
Hơn nữa Tô Hiểu suy đoán, nếu hắn có thể được truyền tống đến thế giới hải tặc, vậy nhất định sẽ được truyền tống đến những thế giới khác, đến lúc đó có lượng lớn cơ hội trở nên mạnh mẽ.
Bây giờ thuộc tính của hắn là: Sức mạnh 7 điểm, nhanh nhẹn 7 điểm, thể lực 5 điểm, trí lực 6 điểm, mị lực 3 điểm, mà may mắn chỉ có 1 điểm đáng thương.
Thuộc tính sức mạnh và tốc độ không cần giải thích, tác dụng rất trực quan, cùng một nhịp thở với năng lực cận chiến của hắn.
Thể lực là đại biểu sức sống mạnh yếu, cùng với năng lực kháng đòn, trí lực là loại pháp thuật, bây giờ không rõ tác dụng lắm.
Mị lực cũng làm người ta càng nghi ngờ, lẽ nào mị lực tăng lên sẽ khiến hắn càng đẹp trai?
Tô Hiểu lắc đầu, thuộc tính mị lực hẳn không phải như vậy, chắc là tăng lên giao tiếp hay triệu hoán gì đó.
Loading...
Cuối cùng là thuộc tính may mắn, chắc là một thuộc tính rất quan trọng, rất nghịch thiên, nhưng độ khó tăng lên hẳn là rất lớn.
Tô Hiểu am hiểu dùng đao, có thể phát triển sau này là lực lượng, nhanh nhẹn và thuộc tính tương quan, hiện giờ hắn vẫn chưa xác định được phương hướng phát triển, dù sao đây cũng là thế giới diễn sinh đầu tiên hắn trải qua, suy nghĩ đến vấn đề này thì quá sớm.
Trong lúc Tô Hiểu đang suy tư, trong khu rừng rậm phía xa xa truyền đến tiếng răng rắc cành cây bị gãy, một con dã thú khổng lồ đang đến gần.
Đến rồi!
Chậm rãi tới gần chính là chủ nhân núi Colubo, một con hổ lớn hình thể khổng lồ.
Con hổ lớn này tương tự với con hổ bình thường, chỉ là hình thể khổng lồ, cao hơn bốn mét, thân dài ít nhất bảy, tám mét, lớn hơn con voi trên địa cầu một chút, tên này lớn bằng một căn phòng.
Bộ lông màu vàng đậm của con hổ lớn rất giàu cảm xúc, bộ lông rực rỡ phản xạ ánh sáng dưới ánh mặt trời sáng rực.
Tô Hiểu ẩn thân trên cây to, nhìn chằm chằm con hổ lớn phía dưới, thậm chí còn hít thở thật nhẹ.
Loại mãnh thú này, cho dù là âm thanh rất nhỏ cũng có khả năng bị nó phát hiện, cho nên Tô Hiểu vô cùng cẩn thận.
Sau khi đến gần cạm bẫy Tô Hiểu bố trí, mũi hổ lớn rung rung, giống như ngửi được mùi nguy hiểm nên chậm chạp không chịu tới gần cạm bẫy.
Nhưng trên cạm bẫy có mấy viên hoa quả khô, lại có sức hấp dẫn trí mạng với con hổ lớn này.
Mấy viên hoa quả khô này là Tô Hiểu mua trong tiệm tạp hóa ở vương đô, tên là Mộc Thiên Chỉ.
Mộc Thiên Chỉ là hoa quả khô đặc biệt ở thế giới hải tặc, ở thế giới hiện thực có một loại đồ ăn tác dụng tương tự với Mộc Thiên Chỉ, đó chính là Miêu Bạc Hà.
Tuy rằng hình thể của chủ nhân núi Colubo khổng lồ, nhưng cũng không có cách nào khắc phục bản năng của động vật họ mèo, đối với đồ ăn như Miêu Bạc Hà hay Mộc Thiên Chỉ, căn bản không có sức đề kháng.
Phải biết rằng Miêu Bạc Hà là độc phẩm có chữ miêu, đối với phần lớn động vật họ mèo đều có lực hấp dẫn trí mạng.
Nhìn ánh mắt thèm nhỏ dãi của con hổ lớn kia, Tô Hiểu liền biết kế hoạch của hắn vô cùng thành công.
Hổ lớn thong thả dạo quanh cạm bẫy, vô cùng cẩn thận, nó ngửi thấy mùi xa lạ nhưng không cảm nhận được nguy hiểm.
Cuối cùng bị Mộc Thiên Chỉ mê hoặc, con hổ lớn này chậm rãi tới gần trung tâm cạm bẫy.
Trước tiên hổ lớn cẩn thận tiến lên vài bước, sau đó lập tức dừng lại, lại bắt đầu nhìn bốn phía.
Tô Hiểu ở trên cây mắt giật giật, trong lòng thầm than, động vật ở thế giới hải tặc có IQ cao hơn dã thú bình thường nhiều.
Từ biểu hiện của hổ lớn nhìn ra được, nó có ít nhất IQ của trẻ em mười tuổi, thậm chí còn cao hơn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bắt đầu giằng co rất lâu, đây là thi đấu kiên trì.
Cuối cùng chủ nhân núi Colubo không chống nổi mê hoặc của Mộc Thiên Chỉ, nhào lên.
“Rầm.”
Tro bụi dâng lên, chủ nhân núi Colubo cho tất cả Mộc Thiên Chỉ vào trong miệng, bắt đầu nhai nuốt.
Mùi vị của Mộc Thiên Chỉ không ngon lắm, không chỉ đắng còn rất chát, nhưng chủ nhân núi Colubo lại ăn rất say sưa.
Sau khi ăn một lát, chủ nhân núi Colubo bắt đầu có phản ứng, từ tư thế nằm biến thành bốn chân hướng lên trên, ma sát bãi cỏ sau lưng.
Chủ nhân núi Colubo đang lăn.
Mèo nhà sau khi ăn lượng lớn Miêu Bạc Hà sẽ có phản ứng như bây giờ, xuất hiện ảo giác, đồng thời lăn lộn trên đất.
Tuy rằng tướng mạo của chủ nhân núi Colubo uy vũ, nhưng không có cách nào khắc chế bản năng này, khóe miệng không ngừng chảy nước miếng có thể nhìn ra lúc này nó đang rơi vào trong ảo giác.
Thời cơ đã chín muồi, Tô Hiểu giơ súng kíp trong tay lên, nhắm ngay mặt đất phía dưới con hổ lớn?
Không sai, chính là mặt đất, súng kíp trong tay hắn nhắm ngay mắt chủ nhân núi Colubo một phát, con hổ lớn kia cũng chỉ bị thương mà không chết, với kỹ thuật bắn súng của hắn, không thể đảm bảo trúng mắt con hổ lớn.
Trong bùn đất phía dưới con hổ lớn, Tô Hiểu có chôn một lượng lớn thuốc nổ. Hơn nữa ở phía trên thuốc nổ, hắn còn động tay chân một chút, đủ để con hổ lớn này chết.
Hắn giơ tay kéo cò súng.
“Pằng.”
Một tiếng súng vang lên trong khu rừng rậm, phá vỡ yên tĩnh bên trong khu rừng, khiến chim chóc khiếp sợ.
Dây thuốc súng bùng cháy, một viên đạn nóng rực bay từ nòng súng ra, đẩy ra đạo sóng khi ở trong không khí, xoay tròn rồi biến mất vào trong đất bùn, một gốc cây xanh biếc bị cắt đứt, lá bị phá nát bắn lên.
Viên đạn đỏ chót xuyên qua bùn đất, sau đó đi vào trong thuốc súng chôn dưới đất, nhiệt độ cao mấy trăm độ dẫn đốt thuốc nổ trong chớp mắt.
Tiếng súng đột nhiên vang lên khiến chủ nhân núi Colubo đang lăn lộn trên đất run rẩy, muốn nhanh chóng đứng dậy rời đi nhưng đã quá muộn.
“Bùm.”
Tiếng nổ truyền từ trong rừng rậm ra, tất cả động vật trong bán kính một km đều sợ hãi run rẩy, cùng nhìn về phía nơi xảy ra vụ nổ.
Hơn mười thùng thuốc nổ chôn dưới đất nổ liên tiếp, hình thành nổ mắt xích, tiếng nổ vang tụ thành một tiếng.
Bùn đất chỗ “Chủ nhân núi Colubo” bắn lên, bắn tung tóe ra bốn phía, trong bùn đất bắn tung tóe còn có thể mơ hồ thấy một ít đinh sắt, đó là thứ Tô Hiểu đặt trên thùng thuốc nổ, tăng cường lực sát thương khi nổ.
Cân nặng của quái vật khổng lồ “Chủ nhân núi Colubo” khoảng chừng mấy tấn, bị lực nổ dưới thân nâng lên cao ba mét, mấy trăm cây đinh sắt nhờ lực nổ đâm sâu vào trong cơ thể nó.
“Rống.”
Tiếng hổ gầm thảm thiết truyền đến, nhưng ác mộng còn chưa kết thúc.
Ánh lửa ngút trời mà lên, nuốt hết “Chủ nhân núi Colubo” ở giữa không trung, mùi lông khét truyền đến.
“Rầm.” Chủ nhân núi Colubo rơi xuống đất, sau khi thuốc nổ cháy sản sinh ra khói đặc nuốt con hổ lớn này, trong đó còn truyền đến tiếng xèo xèo đốt cháy.
Tô Hiểu đứng trên cây to ở phía xa, thờ ơ lạnh nhạt nhìn một màn này, nhưng sắc mặt không được tốt lắm.
Không phải hắn phát tác đồng tình, thứ này sớm bị hắn lấy đi cho chó ăn rồi.
Sắc mặt hắn khó coi là vì con hổ lớn kia chưa chết, ít nhất Luân Hồi Nhạc Viên vẫn chưa nhắc nhở.
Kế hoạch tiến hành vô cùng thuận lợi, nhưng sinh vật thế giới hải tặc cường đại khiến người ta sợ hãi.
Nhảy từ trên cây xuống, Tô Hiểu để mình trần thân tren rút (Trảm Long Thiểm) bên hông ra, một tay cầm đao đi về phía đám khói.
Nếu nổ không chết, vậy thì chém chết, chỉ cần có một chút hi vọng thắng lợi hắn cũng có can đảm chiến đấu, hắn chưa từng sợ chiến đấu.
Từ một loại góc độ nào đó, Tô Hiểu là một người ham chiến.
Cảm giác sinh tử lúc chiến đấu khiến hắn quên đi cừu hận, quên đi những bất hạnh, toàn tâm vùi đầu vào trong chiến đấu, mãi đến khi chém giết kẻ địch mới thôi.