Trần Linh nghiến chặt răng nhưng chỉ có thể từng chút một đưa cánh tay qua tấm màn tốc độ chậm hơn mấy lần so với trước trong lòng hắn vô cùng lo lắng.
Với lực cản hiện tại hắn dự đoán nếu giá trị kỳ vọng giảm xuống còn khoảng 10% hắn sẽ không thể vượt qua tấm màn này nữa.
Cuối cùng với những nỗ lực không ngừng của mình một cánh tay đã hoàn toàn xuyên qua tấm màn.
Anh nhìn thấy Hàn Mông trong hình ảnh đang chật vật chống đỡ dưới cơn mưa đỏ do dự một chút rồi thuận tay ấn một cái vào trán hắn mượn sức của con quái vật giấy đỏ đánh hắn ngất xỉu xuống đất.
Như vậy sẽ không có ai chứng kiến cảnh hắn xuyên qua tấm màn trở về hiện thực.
Anh dùng cánh tay từ thế giới thực móc ngược tấm màn sau đó dùng sức kéo xé ra một khe hở hẹp.
Bàn tay thứ hai đưa ra từ khe hở cứng rắn bẻ nó ra cho đến khi có thể chứa cơ thể hắn đi qua Trần Linh hít sâu một hơi chui vào!
Một bóng người mặc áo choàng tuồng từ trong con quái vật giấy đỏ thò nửa người trên ra treo ngược giữa không trung.
Nhận thấy Trần Linh sắp trở lại con quái vật giấy đỏ điên cuồng giãy giụa thân thể nó bắt đầu trong suốt như tờ giấy bị nước mưa làm ướt ngày càng mỏng.
Trần Linh bị nó treo bay sát mặt đất không ngừng lắc lư đầu óc choáng váng.
Loading...
Lỗ hổng trên giấy bị xé rách không ngừng ngọ nguậy dường như muốn nuốt Trần Linh trở lại còn Trần Linh thì cố hết sức chống đỡ nửa thân trên cố chịu đựng cơn chóng mặt để vật lộn với nó!
Ngay lúc này một thiếu niên ướt đẫm người chạy qua vùng đất đầy vết thương thẳng đến đây!
"Anh!!"
Một bàn tay nắm lấy cánh tay Trần Linh dùng sức kéo xuống!
Trần Linh cảm nhận được một lực gia trì nửa thân dưới trực tiếp thoát khỏi tờ giấy cả người xuyên qua khe hở giữa rạp hát và hiện thực ngã mạnh xuống đất!
Khoảnh khắc Trần Linh thoát ra con quái vật giấy trên không trung hoàn toàn tan biến như thể chưa từng xuất hiện.
Trần Linh khoác áo choàng tuồng đỏ thẫm nằm ngửa trên mặt đất lầy lội thở hổn hển.
Mây mưa trên trời u ám nặng nề những giọt nước vụn rơi xuống theo mái tóc của cậu,
Trong cơn choáng váng Trần Linh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt lo lắng lay lay cơ thể cậu.
"Anh! hắn!! hắn không sao chứ?"
Cảm giác choáng váng dần dần biến mất Trần Linh nhìn kỹ hơi sững sờ.
"A Yến? Sao em lại ở đây?"
Thiếu niên trước mặt không ai khác chính là em trai của cậu Trần Yến.
Trong ký ức của nguyên chủ Trần Linh cả đời chỉ có hai điều tự hào.
Thứ nhất là dựa vào nỗ lực của bản thân thi đỗ Chấp Pháp Giả; thứ hai là có một người em trai như Trần Yến.
Điều này không phải nói Trần Yến thông minh hay có tài năng gì ngược lại Trần Yến không thông minh thành tích của cậu ấy trong lớp chỉ đứng cuối nói chuyện với người khác cũng ấp úng thuộc dạng dễ bị bắt nạt nhất ở trường.
Nhưng từ khi Trần Yến còn mặc quần hở đáy mỗi ngày chỉ chạy theo hắn hắn bảo Trần Yến làm gì Trần Yến liền làm cái đó dù hồi nhỏ hắn nghịch ngợm chôn Trần Yến xuống cát suýt chết ngạt sau khi được cứu sống phản ứng đầu tiên của Trần Yến không phải là khóc mà là cười ngây ngô với hắn.
Từ đó về sau hắn đi đâu cũng dẫn Trần Yến theo còn bất kể hắn làm gì Trần Yến đều vô điều kiện tin tưởng hắn.
Trần Linh rất bình thường nhưng từ trong mắt Trần Yến cậu nhìn thấy một Trần Linh khác... một Trần Linh được ngưỡng mộ.
"Em em..." Thiếu niên ướt đẫm người nói năng lộn xộn,
"Sau khi phẫu thuật xong em tỉnh lại cứ ở trong bệnh viện chờ mọi người đến đón... sau đó sau đó em nghe nói bên ngoài có tai họa cấp 'diệt thế' xâm nhập em rất lo lắng cho mọi người.
Em nhân lúc những người trong bệnh viện không chú ý lén lút chạy ra đang định về nhà tìm mọi người thì thấy hắn bị treo trên người một con quái vật..."
"Khu hai và khu ba không phải bị phong tỏa rồi sao? Em làm sao qua được?"
"Hình như người của Chấp Pháp Giả không đủ chỉ phong tỏa bên ngoài khu hai khu ba nhưng người đóng quân giữa hai khu không nhiều em lén chạy qua."
Trần Linh lắc đầu cuối cùng cũng miễn cưỡng ngồi dậy được cậu nhìn khuôn mặt đầy lo lắng đó tâm trạng vô cùng phức tạp.
Lý Tú Xuân và Trần Đàn bày mưu giết mình chính là để lấy tim của mình cho Trần Yến... cứu mạng cậu ấy.
Theo một nghĩa nào đó Trần Yến đã hại chết Trần Linh.
Nhưng nghĩ kỹ lại kỳ thực bản thân Trần Yến cũng không biết chuyện này cậu ấy chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi cậu ấy chỉ biết cha mẹ nói có cách chữa khỏi cho mình rồi ngoan ngoãn nằm lên bàn mổ...
Dù có được chữa khỏi cậu ấy cũng sẽ không biết trái tim đang đập trong lồng ngực mình đến từ hắn trai.
Nghĩ đến đây Trần Linh nhìn vào mắt cậu ấy trong mắt lại lóe lên một tia bi thương nhàn nhạt.