"Hung thú!!!"
Diệp Thiên cũng giật mình.
Hắn chưa từng thấy hung thú, nhưng nghe đồn hung thú vô cùng đáng sợ, chúng có thể dễ dàng tàn sát người thường, người có thể đối phó với hung thú chỉ có võ giả.
Bên ngoài căn cứ Lâm Hải là một vòng tường thành, nhưng có đôi khi tường thành cũng không ngăn được hung thú, ngẫu nhiên sẽ có hung thú xông vào căn cứ.
Người thường gặp phải hung thú chỉ có một kết cục, đó chính là cái chết.
"Phải về nhà ngay!"
Diệp Thiên nghĩ đến muội muội Diệp Vũ, nơi này cách nhà không xa, mà vách tường yếu ớt thì hoàn toàn không thể nào cản được hung thú, hắn vô cùng lo lắng cho muội muội.
Trong lúc chạy, Diệp Thiên mơ hồ nhìn thấy một bóng trắng bạc ở cuối con đường không ngừng xuyên qua, từng người thường lần lượt ngã xuống dưới công kích của bóng trắng.
"Nhanh quá!"
Diệp Thiên chấn kinh.
Loading...
Tốc độ như vậy đã vượt qua tốc độ phản ứng của mắt thường, đây là còn đang ở xa nhìn, nếu ở cự ly gần, e là còn chưa kịp nhìn thấy bóng dáng đã bị hung thú giết chết.
"Nếu gặp phải con hung thú này, ta chắc chắn phải chết!"
Diệp Thiên thầm nghĩ.
Hắn sẽ không ngốc nghếch cho rằng mình là nhân vật chính, gặp phải bất kỳ tình huống nào cũng sẽ không chết, tự nhiên cũng sẽ không ngu ngốc lao vào chém giết với hung thú.
Gặp phải tình huống không thể địch lại, vậy thì phải chạy trốn ngay lập tức!
Diệp Thiên không ngốc, cho nên hắn lập tức bỏ chạy.
Đáng tiếc, tốc độ của hắn so với hung thú kia quá chậm, hơn nữa con hung thú kia dường như còn đang lao về phía hắn.
Diệp Thiên biết rõ con hung thú này không phải nhằm vào mình, nhưng nếu hắn chắn đường nó, con hung thú này tuyệt đối sẽ không ngại vung móng vuốt giết chết hắn.
"Yêu nghiệt, dám ở căn cứ giết người, thật to gan!"
Mấy tên võ giả đi theo một gã trung niên chạy tới, rất nhanh đã bao vây hung thú.
"Tốt quá rồi, là tiểu đội săn giết Phong Lang!"
Có người hô lên.
Tiểu đội săn giết Phong Lang?
Diệp Thiên biết tiểu đội săn giết này, đây là một tiểu đội săn giết rất nổi tiếng ở khu vực này, đội trưởng của tiểu đội này có biệt danh là Phong Lang, là một cao thủ Võ Giả hậu kỳ, dưới trướng còn có hơn mười tên Võ Giả sơ kỳ hoặc trung kỳ.
Thấy tiểu đội săn giết Phong Lang đến, không ít người đều thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn bắt đầu xem náo nhiệt.
"Mau tránh ra, con hung thú này không đơn giản!"
Phong Lang quát lớn với những người đang xem náo nhiệt xung quanh.
Bị Phong Lang quát lớn như vậy, rất nhiều người mới phản ứng lại, võ giả chiến đấu với hung thú không phải là trò vui để xem, nếu không cẩn thận bị vạ lây thì ngay cả võ giả cũng không kịp cứu.
Lui! Lui! Lui!
Tất cả mọi người đều lui về phía sau, Diệp Thiên cũng lui ra xa, nhưng không rời đi.
Hắn cũng rất muốn biết thực lực của võ giả rốt cuộc như thế nào.
Rất nhanh, trận chiến đã bắt đầu!
Chỉ thấy Phong Lang vung đao chém về phía hung thú, ánh đao sáng rực dưới đêm, uy lực phi phàm. Phiến đá trên đường dưới một đao của Phong Lang bị chém ra một vết nứt dài đến ba mét.
Đáng tiếc là, tốc độ của hung thú quá nhanh, né tránh được một kích này.
"Công kích thật mạnh mẽ, ngay cả phiến đá trên đường cũng bị chém nứt, nếu là chém lên người, e là trong nháy mắt sẽ bị chém thành hai khúc, đây chính là thực lực của võ giả sao?"
Diệp Thiên không khỏi ước ao.
Các võ giả của tiểu đội săn giết Phong Lang đều đã rút vũ khí ra, chiến đấu với hung thú, nhưng tất cả đều vô cùng thận trọng.
Đột nhiên.
Một võ giả bị hung thú đánh bay ra ngoài, ngực xuất hiện một vết thương, máu tươi tuôn ra.
"Tiểu Bạch!"
Phong Lang lo lắng nhìn thoáng qua, nhưng cũng không kiểm tra thương thế của tên võ giả kia mà tiếp tục tấn công hung thú.
Tuy hung thú bị thương, nhưng võ giả vây công nó cũng không ít, rất nhanh đã bị thương.
"Cẩn thận, nó muốn chạy trốn!"
Phong Lang quát lớn.