"Muội muội, gần đây có lười biếng không?"
Hứa Thanh xoa đầu Khương Hòa, đầy cưng chiều hỏi.
Khương Hòa nghiêm túc nói: "Tiểu Hòa không có lười biếng, muội vẫn luôn cố gắng tu luyện, hiện tại đã có được ba trăm cân lực rồi!"
Hơn một tháng thời gian đã có được ba trăm cân lực, tốc độ này đặt trong số những người có thiên phú tu luyện trung bình cũng coi như rất khoa trương, nhưng Hứa Thanh biết rõ phần lớn là nhờ vào huyết mạch hung thú.
Nếu không có đủ máu hung thú, Khương Hòa không thể nào tu luyện nhanh như vậy.
"Gần đây có gặp phải phiền phức gì không?"
Hứa Thanh lại hỏi.
Khương Hòa lắc đầu: "Không có ai gây phiền phức cho muội, nhưng có người đến tìm huynh."
"Ai?"
Hứa Thanh nhíu mày hỏi.
Loading...
"Muội không biết, nhưng thái độ rất ngạo mạn, nghe hắn tự giới thiệu hình như là thiên tài gì đó của cứ điểm Thiết Nha, tên là Tôn Phong." Khương Hòa nhớ lại rồi nói.
"Cứ điểm Thiết Nha, Tôn Phong!"
Hứa Thanh âm thầm ghi nhớ cái tên này.
Sau đó, hắn đặt dược liệu cùng máu hung thú cao cấp trong phòng, rồi một mình ra ngoài.
"Ra đây!"
Hứa Thanh nói với một góc khuất bên cạnh.
Vút!
Một bóng người từ góc rẽ đi ra, chính là một võ giả của tiểu đội săn giết Phong Lang.
"Tham kiến Hứa công tử!"
Tên võ giả cung kính nói.
"Dẫn ta đi gặp đội trưởng của các ngươi, ta có chút việc muốn hỏi hắn." Hứa Thanh chủ yếu muốn biết chuyện của Tôn Phong ở cứ điểm Thiết Nha, hắn không biết Tôn Phong, vậy mà Tôn Phong lại tìm tới cửa, thái độ còn rất ngạo mạn.
Đối với tình huống không biết, hắn phải tìm hiểu trước một chút, mà Phong Lang chắc là biết chút ít tin tức.
Rất nhanh, Hứa Thanh đã gặp được Phong Lang.
"Hứa Thanh, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi!"
Phong Lang thấy Hứa Thanh, thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Thanh lâu như vậy không về, hắn thậm chí còn tưởng Hứa Thanh đã xảy ra chuyện.
"Phong Lang, nghe nói sau khi ta rời đi, có một tên gọi là Tôn Phong tới tìm ta?" Hứa Thanh trực tiếp hỏi.
Phong Lang nhíu mày, gật đầu: "Đúng vậy, Tôn Phong vốn là người của cứ điểm Thiết Nha, hơn nữa còn là nhân vật thiên tài của cứ điểm Thiết Nha, thiên tài của cứ điểm Lâm Hải căn bản không thể so sánh được. Nghe nói thiên phú của Tôn Phong là thiên phú tu luyện cao cấp, hiện tại thực lực đã đạt đến cảnh giới Võ giả tinh anh trung kỳ. Sau khi người của cứ điểm Thiết Nha dung nhập vào cứ điểm Lâm Hải, Tôn Phong liền đi khắp nơi khiêu chiến thế hệ trẻ tuổi của cứ điểm Lâm Hải, rất nhiều thiên tài có thiên phú tu luyện trung bình đều bị hắn dễ dàng đánh bại, thậm chí ngay cả không ít Võ giả tinh anh thế hệ trước cũng bại dưới tay hắn. Không biết hắn nghe được chuyện của ngươi từ đâu, cho nên mới tới khiêu chiến ngươi, nhưng ngươi không có ở nhà, hắn đành phải rời đi."
"Hóa ra là vậy!"
Hứa Thanh đã hiểu.
Hắn vốn còn tưởng là có thù oán gì, không ngờ chỉ là đơn thuần khiêu chiến mà thôi.
"Hứa Thanh, ngươi cẩn thận một chút, nghe nói Tôn Phong ra tay rất nặng, những người bị hắn khiêu chiến đều bị trọng thương, không có mấy tháng thời gian thì không cách nào hồi phục. Hơn nữa sau lưng hắn còn có một cường giả Đại Võ sư đỉnh phong chống lưng, cho dù là Võ giả có thực lực mạnh hơn Tôn Phong cũng không dám đi khiêu chiến hắn, nếu không sẽ đắc tội với hắn." Phong Lang nhắc nhở.
"Ta tự biết chừng mực!"
Hứa Thanh thản nhiên nói.
Hắn hiểu sự lo lắng của Phong Lang, người như Tôn Phong hoàn toàn là một tên công tử bột, kẻ đánh thắng được Tôn Phong không dám đánh, kẻ đánh không lại Tôn Phong chỉ có thể chịu trận, điều này tạo nên thái độ ngạo mạn của Tôn Phong.
Người khác sợ Tôn Phong, hắn thì không sợ, cho dù là vị cường giả Đại Võ sư đỉnh phong sau lưng Tôn Phong tới khiêu chiến, cũng không phải là đối thủ của hắn.
Sau khi chia tay với Phong Lang, Hứa Thanh trở về nhà.
Tu luyện!
Vẫn là tu luyện!
Hứa Thanh có đầy đủ máu hung thú cao cấp, hoàn toàn không cần phải lo lắng về tài nguyên, mỗi ngày tu luyện đều có thể cảm nhận được lực lượng tăng trưởng nhanh chóng.
Loại cảm giác thực lực tăng lên nhanh chóng này khiến Hứa Thanh say mê.
Đối với hắn mà nói, không có gì thú vị hơn việc tăng cường thực lực.