Phong Lang biết sự đáng sợ của Kiến Thần Lực, hơn nữa hắn đã nghe qua kế hoạch thanh lý lần này cuối cùng phải dọn dẹp một sào huyệt của Kiến Thần Lực, bên trong có rất nhiều Kiến Thần Lực.
Mặc dù Kiến Thần Lực chỉ là hung thú cấp thấp, nhưng một con Kiến Thần Lực lại mạnh hơn rất nhiều so với Phún Hỏa Tích Dịch, thậm chí ngay cả một võ giả tinh anh bình thường cũng không có cách nào đối phó với một con Kiến Thần Lực, loại hung thú cấp thấp này quá nghịch thiên.
Nếu như xếp hạng hung thú cấp thấp, Kiến Thần Lực tuyệt đối có thể lọt vào top mười.
Nếu chỉ có một con Kiến Thần Lực thì còn không tính là đáng sợ, quan trọng là số lượng Kiến Thần Lực quá nhiều, ùn ùn kéo tới, cho dù là đại võ giả cũng phải bỏ mạng!
"Phong Lang, ta có tính toán của riêng ta, hơn nữa ta có thủ đoạn bảo mệnh, sẽ không có việc gì!"
Hứa Thanh kiên quyết nói.
Phong Lang cũng biết mình không có cách nào khuyên bảo Hứa Thanh, chỉ có thể mặc cho Hứa Thanh rời đi.
...
Hứa Thanh cầm bản đồ, thỉnh thoảng nhìn một chút, một mực dựa theo lộ tuyến tiến về vị trí của Kiến Thần Lực.
Trên đường đi, cho dù hắn gặp phải hung thú cũng sẽ không đi săn giết, mà là né tránh.
Loading...
Nơi này không phải là phụ cận căn cứ Lâm Hải, mà là ở địa phương cách căn cứ Lâm Hải khá xa, tuy nói hung thú cao cấp vẫn không nhiều lắm, nhưng Hứa Thanh tổng cộng gặp được không ít hơn mười con hung thú cao cấp.
Hắn không đánh lại bất kỳ một con hung thú cao cấp nào, thậm chí ngay cả một số hung thú trung cấp tương đối mạnh, hắn gặp phải cũng chỉ có thể chạy.
Cho nên ở nơi như vậy, hắn không dám lạng lách, nhất định phải cẩn thận lại cẩn thận.
Đương nhiên, hắn cũng ngẫu nhiên gặp phải một ít võ giả đang săn giết hung thú, nhưng không có đi lên hỗ trợ, coi như đối phương tổn thất nặng nề, hắn cũng thờ ơ.
Những người đó không có quan hệ gì với hắn, hơn nữa cho dù hắn hỗ trợ, cũng không nhất định nhận được lời khen ngợi, ngược lại sẽ rước lấy một thân phiền phức.
Huống hồ, mục đích duy nhất của hắn bây giờ là thiên phú của Kiến Thần Lực, những thứ khác đều không quan trọng.
Cứ như vậy, Hứa Thanh một đường cẩn thận lại cẩn thận, lại mượn nhờ thiên phú Ám Ảnh, nhiều lần tránh né nguy hiểm, rốt cục chạy tới khu vực của Kiến Thần Lực.
"Nhiều võ giả quá!"
Sau khi Hứa Thanh đi tới nơi này, lập tức kinh ngạc.
Dưới một sườn núi, ước chừng có hơn trăm võ giả hội tụ ở đây, hơn nữa từ khí thế mà xem, người yếu nhất đều có thực lực võ giả tinh anh, có lẽ trong đó còn có không ít đại võ giả.
"Đó là người của Mạc gia!"
Ánh mắt của Hứa Thanh khóa chặt một người trong đó.
Mạc Ân của Mạc gia!
Sở dĩ Hứa Thanh quen biết Mạc Ân, là bởi vì hắn đã giết Mạc Thiếu Bắc con trai của Mạc Ân, cho nên đã điều tra Mạc gia một chút, miễn cho bởi vì không biết Mạc gia dẫn đến ngày sau bị thiệt thòi lớn.
Thực lực của Mạc Ân bất quá mới là võ giả tinh anh trung kỳ, đối với Hứa Thanh bây giờ mà nói không tính là gì, nhưng Mạc Ân luận thực lực ngay cả top mười của Mạc gia cũng khó mà lọt vào.
Lúc này, Mạc Ân cùng một đám võ giả tinh anh của Mạc gia cung kính đứng sau lưng một lão giả.
"Lão giả kia hẳn là đại võ giả Mạc Trường Thanh của Mạc gia!"
Hứa Thanh thầm nghĩ.
Chợt, hắn thu hồi ánh mắt, không dám nhìn Mạc Trường Thanh nữa, miễn cho dẫn tới Mạc Trường Thanh chú ý.
"Ai!"
Một tiếng quát lạnh truyền đến.
"Hỏng bét, bị phát hiện rồi!"
Hứa Thanh khẽ giật mình.
Hắn cách khá xa, tuy không sử dụng thiên phú Ám Ảnh, nhưng cũng cẩn thận từng li từng tí đi tới, cộng thêm có cây cối che chắn, hẳn là không dễ dàng bị phát hiện mới đúng, nhưng hắn biết mình đích xác bị phát hiện.
Nhưng mà, người phát hiện mình không phải là Mạc Trường Thanh, mà là một lão giả khác, nhìn qua hết sức xa lạ, ăn mặc cũng có chút khác biệt với người của căn cứ Lâm Hải, đối phương lại mặc một thân áo giáp.
Hiển nhiên, người nọ hẳn là đại võ giả của căn cứ trung hình hợp tác dọn dẹp hung thú với căn cứ Lâm Hải.
Xoẹt xoẹt xoẹt!!!
Mấy tên võ giả tinh anh dưới sự phân phó của vị đại võ giả kia, lắc mình mấy cái, liền đi tới bên cạnh Hứa Thanh.
Hứa Thanh không có trốn, nếu như chạy trốn, chẳng phải là chột dạ sao?
Huống hồ, hắn cũng không có ý đồ xấu gì, trong lòng không thẹn, tự nhiên không cần chạy trốn.
"Ta là võ giả căn cứ Lâm Hải!"
Hứa Thanh chủ động đứng ra.