Chương 48: Vàng (3)
Cô bán hàng sắc mặt có chút không vui, nhưng lại sợ bị đồng nghiệp nắm bắt cơ hội làm khó dễ, vu cho là đắc tội với khách hàng. Cô ta vẫn kiềm chế cảm xúc mà đi vào gọi quản lí. Cô thật sự không tin, cậu thanh niên quê mùa một cục này, sau lưng còn đeo một cái ba lô trông rất ngu đần có thể tới nơi này nói chuyện làm ăn.
Theo dự đoán của cô ta, có vẻ hắn là “người nhà quê” không biết trời cao đất rộng, tới lúc bị bảo vệ sút đít ném ra ngoài mặt lại như đưa đám.
Nhìn số vàng khi Giang Thần mở ba lô ra, Lưu An Sơn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Kinh doanh ở Kim Lợi ngót nghét 20 năm, hắn không phải chưa từng thấy vàng, nhưng vẫn là lần đầu nhìn thấy có người đem ba lô đựng theo mà tới.
Bảy cân vàng, sau khi nhìn thấy chuyên gia giám định gật gật đầu, Lưu An Sơn ho khan một cái, nở nụ cười thân thiện với Giang Thần.
"Tổng cộng là 7122 gram, chất lượng tuyệt hảo không có vấn đề gì. Xin hỏi tiên sinh ngài có hóa đơn không?"
"Không có." Giang Thần nhìn chằm chằm hai mắt Lưu An Sơn, rất thẳng thắn nói.
Lưu An Sơn hơi sững sờ, suy tư chỉ chốc lát sau đó ra hiệu chuyên gia giám định đi ra ngoài trước, trong phòng chỉ còn lại hai người.
"Thứ ta nói thẳng, vàng của Giang tiên sinh e rằng lai lịch bất thường.” Lưu An Sơn trong ánh mắt lóe lên một tia. Đây là vàng gia công, đều là kiểu cách chế tác bên trong ngân hàng. Thế nhưng khi mua vàng ở ngân hàng thường thường sẽ có hóa đơn, nhưng tên Giang Thần này lại không đưa ra được.
Loading...
E ràng lai lịch của đống vàng này không đơn giản, Lưu An Sơn cũng chỉ là tính hỏi thăm dò một câu.
"Yên tâm, chỉ là không có hóa đơn trong nước mà thôi. Lai lịch tuyệt đối bình thường, là thù lao của tôi." Giang Thần nhíu nhíu mày, lạnh nhạt nói. Hắn cũng không có nói điêu, đây đúng là "Thành quả lao động" của hắn ở tận thế.
Lưu An Sơn cũng không phải là chưa từng va chạm với dân xã hội, Giang Thần trên người cũng tỏa ra khí tức khiến hắn khó lòng xác định.
Dùng vàng để trả thù lao? Lẽ nào là lính đánh thuê quốc tế? Không, có chút nực cười. . .
Mặc cho Lưu An Sơn thỏa sức đoán mò, Giang Thần không giải thích gì thêm. Hắn chỉ là bình tĩnh nhấp một ngụm trà trên bàn, sau đó nhìn Lưu An Sơn tiếp tục nói.
"Ông chủ Lưu, có hứng thú làm vụ giao dịch này không?"
"Có, đương nhiên là có, ông chủ Giang, ha ha, " Lưu An Sơn cười ha hả nói rằng, "Tuy nhiên, số vàng này của cậu không có hóa đơn, chúng ta cũng hơi khó xử. . ."
"7122 gram vàng, lấy mốc là 220 tệ trên một gram, tổng cộng là 1.566.840 tệ. Ta bỏ đi số lẻ, giao dịch với mức 1,5 triệu tệ. Phần dư ra coi như làm tiền bo cho ông, tính sao. Hiện tại giá vàng là 270 tệ trên một gram, làm giao dịch này chắc chắn ông sẽ không thiệt thòi?" Giang Thần bấm bấm điện thoại di dộng, trực tiếp đưa ra đề nghị này.
Vừa mới tra giá ở trên internet, hơn nữa là tra ngay trước mặt Lưu An Sơn.
Giang Thần không tin kẻ già đời này sẽ không có con đường buôn lậu, cùng lắm nhường hắn phần béo bở là được rồi.
"Ha ha, ông chủ Giang, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi." Lưu An Sơn bị Giang Thần ra giá cả sợ hết hồn. Lần này cũng là lãi trên trăm ngàn, liền vội vàng tiếp nhận đề nghị này, "Ngài muốn tiền mặt? Hay là chuyển khoản?"
"Chuyển khoản đi." Giang Thần cầm thẻ ngân hàng của mình đưa ra cho họ chuyển khoản. Hàng loạt tin nhắn gửi về điện thoại báo chuyển tiền thành công, giao dịch như vậy là hoàn tất.
Lúc Giang Thần rời khỏi phòng VIP, cô bán hàng kia kinh ngạc khi nhìn thấy ông chủ của mình lại đích thân tiễn tên quê mùa ra tận cửa, còn cười ha hả mời lần sau lại đến. Loại chuyện quái quỷ này vẫn là lần đầu tiên cô được thấy, mồm há to tới mức có thể nhét vừa một quả trứng.
Đối với loại bề ngoài tiểu nhân như vậy, Giang Thần vẫn là không thèm để ý.
"Ông chủ Giang, đây là danh thiếp của tôi. Nếu như lần sau có chuyện làm ăn, nhớ đừng quên tôi đó." Mấy phút liền kiếm lời hơn trăm ngàn, Lưu An Sơn lúc này cười híp cả mắt. Giang Thần đã đoán đúng, con đường tiêu thụ vàng đối với hắn mà nói, không có chút khó khăn nào.
Với chất lượng của đống vàng này, có thể bỏ đi những bước tinh luyện, trực tiếp tới sở giao dịch vàng để bán. Đương nhiên, công đoạn lập hồ sơ cho chúng cũng phải hoàn thiện. Hoặc là trực tiếp lấy danh nghĩa bản thân, bán cho tiệm kim hoàn là được.
Mặt khác, so với đống vàng này, Lưu An Sơn càng xem trọng hơn chính là lợi ích lâu dài. Cho nên thái độ đối với Giang Thần cung kính khác thường, chí ít ở bề ngoài là như vậy.
Đưa ra danh thiếp, cũng chính là xuất phát từ nguyên nhân này.
Giang Thần cũng không nhiều lời, trực tiếp nhận lấy danh thiếp. Sau khi cùng Lưu An Sơn nói lời từ biệt, anh ta bắt một chiếc xe taxi rời khỏi.
Nhìn theo hướng Giang Thần rời đi, Lưu An Sơn nheo lại hai mắt.
Hắn hiện tại có chút do dự, liệu có nên cử người theo dõi Giang Thần. Hắn có linh cảm, người nhìn vàng không chớp mắt, chắc chắn phía sau vẫn còn nhiều. Khẳng định là có cơ to chống lưng!
Nếu như biết rõ nơi hắn lấy những thứ này ở đâu. . .
Lưu An Sơn giữa hai lông mày lóe qua một vệt tham lam. Tuy nhiên sau phút chốc đấu tranh tư tưởng, hắn cũng thả lỏng, xoay người trở lại trong tiệm.
Cứ để ý trước đã rồi tính sau, cẩn thận chèo kéo lâu dài.
Cầu KP. Cầu đánh giá 5 sao.