Mùi hoa lài thơm ngát thoang thoảng nơi đầu mũi Giang Thần. Bởi vì dùng sữa tắm của hiện thực, lúc này trên người Tôn Kiều tỏa ra một mùi hương quyến rũ chết người.
Tuy nhiên hiện tại chính đang nói chuyện quan trọng, Giang Thần vẫn nên khống chế lại mình.
Thu lại xúc cảm, Giang Thần nhìn chăm chú Móng Vuốt Tử Thần mô phỏng trên màn hình.
"Thứ này hay đi qua lại ở gần trung tâm ngân hàng thương mại đó sao?"
"Móng Vuốt Tử Thần xuất hiện ở các nơi. Nói chung là bọn chúng yêu thích sống ở gần trung tâm vụ nổ hạt nhân, nhưng vẫn thỉnh thoảng đi linh tinh khắp nơi. Em cũng không xác định được là có hay không, nếu không có, sẽ có các loài sinh vật biến dị khác ở nơi tập trung đông thây ma. Đối với sinh vật biến dị mà nói, xác sống chính là thức ăn."
". . . Có kế hoạch gì không?" Sau khi Giang Thần trầm tư một lát rồi mở miệng hỏi.
"Đương nhiên, hiện tại có hai lựa chọn. Một là thông qua đường dưới lòng đất trực tiếp xâm nhập vào ngân khố, sau đó đặt thuốc nổ tiến hành phá cửa. Thứ hai, thông qua con đường này đi tới phòng điều khiển chính, nắm được quyền kiểm soát tất cả máy móc, sau đó đi theo đường bình thường, mở mật mã của kho bạc là vào được."
"Anh hỏi nè. . . Những thông tin này của em từ đâu mà có, đáng tin không?" Giang Thần nhìn toàn bộ con đường được vạch rõ trên bản đồ, sắc mặt không khỏi biến động.
"Thị trấn Liễu Đinh, nơi đó có toàn bộ dữ liệu bản đồ. Có người nói rằng dữ liệu được tải xuống không lâu trước chiến tranh. Đương nhiên sẽ không xảy ra vấn đề gì."
"Thị trấn Liễu Đinh rốt cuộc là cái nơi nào, anh đều thấy em nói về nó." Nghe Tôn Kiều giải thích, Giang Thần không khỏi có chút ngạc nhiên, cái thị trấn Liễu Đinh kia đến cùng là nơi nào chứ.
Loading...
"Vịnh Bột Hải, một chiếc tàu sân bay." Mặc kệ sự kinh ngạc trên mặt Giang Thần, Tôn Kiều quay đầu lại đẹp đẽ trừng mắt nhìn rồi tiếp tục mở miệng nói, "Như vậy, ông chủ của em, lựa chọn của anh là gì?"
". . . Phương án một quá nguy hiểm, chắc chắn phá kim khố sẽ tạo ra động tĩnh không nhỏ. Nếu như dụ tất cả những thây ma gần đó tới, chúng ta làm sao có thể trốn thoát được."
"Cái này cũng là ý nghĩ của em, mặc dù nói cả con đường đầy thây ma có chút phóng đại, nhưng thây ma cũng nhất định chen chúc nhau mà tới." Tôn Kiều không chút nào để ý nhún vai một cái.
Mặc dù là ban ngày, xác sống cũng không phải là không thể tấn công. Nếu như gặp phải kích động mạnh, những thây ma kia vẫn sẽ chủ động công kích.
"Vậy thì thông qua hack? Em có thể đột nhập vào hệ thống hay không?"
"Em làm sao có khả năng đó được?" Tôn Kiều bật cười một tiếng nói rằng, "Sinh tồn được ở tận thế, chỉ cần biết bắn súng là tốt rồi. Tuy nhiên, loại người có khả năng này cũng không ít, hơn nữa điều kiện sống cũng không tốt lắm, thuê một người cũng chả đáng là bao."
"Vậy thì lựa chọn phương án 2 đi. Ở nơi nào có thể thuê được người như vậy?" Trầm tư chỉ chốc lát sau, Giang Thần thận trọng lựa chọn.
"Ở đây cũng được. Những người không thể đánh nhau trong khu ổ chuột của quảng trường thứ sáu đều sống ở đó." Tôn Kiều hướng về ngoài cửa sổ, nổi giận bĩu môi rồi đóng lại những hình ảnh 3D, lười biếng nằm ở trên giường, "Đúng rồi, thật sự không cần lo lắng đoàn lính đánh thuê Hôi Cổ sao? Tuy rằng bọn chúng sinh sống ở vùng Tùng Giang, nhưng chúng ta dù sao cũng giết người của bọn chúng. . . Hơn nữa, ngươi trong mắt bọn chúng xem ta là một con dê béo. "
". . . Anh nói như vậy cũng đúng, " Giang Thần sờ sờ cằm, "Em có linh cảm, bọn họ sẽ chọn thời cơ hành động khi chúng ta ra khỏi đây, hoặc là bám theo chúng ta tìm sơ hở."
"Muốn em đi ra ngoài chuẩn bị trước không?" Tôn Kiều thở dài, vươn vai xoay người.
"Tối như vậy, chúng ta có thể làm như này. . ."
Hai mắt Tôn Kiều sáng lên sau khi nghe kế hoạch của Giang Trần.
"Có thể đó, em còn tệ hơn. . . Vậy ngày mai một mình anh đi tới chợ Nhân Tìa, ngay tại lối vào cửa chính khu ở chuột. Riền thuê bình thường chỉ là 1 Á Tinh. Bọn họ sẽ giúp anh tới khi thoả mãn mới thôi."
"Hừm, phân công nhau hành động cũng được. Em lúc đi bí mật một chút." Giang Thần cẩn thận dặn dò.
"Hiểu rõ, " Tôn Kiều đúng là không chút nào để ý phẩy tay áo một cái, "Em đắc tội không ít người rồi. Chỉ là một cái đoàn lính đánh thuê mà thôi. Nếu như không phải lo lắng cho anh ,em muốn đi cũng không ai ngăn được."
Vậy thì anh cũng dám cam đoan, nếu như anh đi, cũng không ai ngăn được. . . Giang Thần ở trong lòng âm thầm khinh bỉ, nói.
Tiện tay tắt đèn ngủ đầu giường, sắc vàng ấm áp soi rọi căn phòng liền tối lại. Đêm đã rất khuya, nhìn qua cửa kính chống đạn đã không thấy người đi lại ngoài đường.
"Hả, ngủ luôn sao?" Tôn Kiều trườn tới, đem chăn bông ôm vào trước ngực, tựa như cười mà không phải cười mà nhìn Giang Thần.
"Tiểu yêu tinh nhà em. . . Ngày mai có việc quan trọng, ngủ nhanh lên."
Vừa nãy đã đại chiến một hồi.
Nếu như mỗi ngày đều như vậy, thân thể Giang Thần không tài nào chịu được cho cam.