Chương 7: Tôi cần vàng (1)
Sáng sớm hôm sau, Tôn Kiều bị Giang Thần phái đi thăm dò tòa nhà thương mại lớn ở Phổ Đông. Đối với những nghi vấn của Tôn Kiều liên quan về việc điều tra ngân hàng đó, Giang Thần chỉ trực tiếp đưa ra một câu trả lời ngắn gọn.
"Tôi cần vàng ở nơi đó."
Thế giới này đâu đâu cũng có bảo bối, những thiết bị dân dụng công nghệ cao kia nếu tùy tiện đem tới hiện thực, chỉ sợ sẽ phát nổ ngay bên trong phòng thí nghiệm. Tuy nhiên, rõ ràng là không thực tế nếu bán trực tiếp những sản phẩm công nghệ cao này ra thế giới. Trong trường hợp này, thứ duy nhất có giá trị cao và dễ nhận ra là vàng!
Giang Thần suy đoán, đối với ngày tận thế không có trật tự này, vàng sẽ chẳng có giá trị gì cả. Ở tình thế mà tất cả mọi người đều ăn không đủ no, chẳng có ai dại dột mà đem lương thực trong tay đi đổi những thứ óng ánh như thế kia.
Hiển nhiên điều hắn đoán là đúng.
Tuy rằng Tôn Kiều rất muốn biết vàng có ích lợi gì, nhưng Giang Thần hiển nhiên là không có tiết lộ một chút nào, nên chỉ có cách thôi không hỏi nữa.
Khúc nhạc dạo ngắn vang lên vào lúc sáng sớm.
Sau khi rời giường, Giang Thần đem một ổ bánh mì đưa tới trước mặt Tôn Kiều, cô giật lấy thật nhanh, sau đó dùng hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Giang Thần.
"Nói đi, anh có ý đồ gì?"
Loading...
"Ý đồ? Không phải cô muốn tôi lo liệu thức ăn sao?" Giang Thần liếc cô một cái. Đùa à, tôi chưa tới mức tinh trùng lên não đâu mà có ý định ngủ với cô. Có tiền về hiện đại ngủ với mười cô người mẫu có phải sướng hơn không? Bất cứ ai sẵn sàng lên giường với một con hổ cái có thể cắn xé cơ thể của mình bất cứ lúc nào chắc chắn đang có vấn đề với đầu của họ.
"Lo liệu thức ăn?" Tôn Kiều đơ ra, một lúc sau cô mới đột nhiên nhớ tới thù lao đã thương lượng ngày hôm qua.
"Bữa sáng. Một ngày ba bữa, có điều buổi trưa phân nửa cô phải ăn ở bên ngoài, tôi lấy thêm đồ hộp cho cô." Tuy rằng ba lô bị cô gái này lục lọi toàn bộ, thế nhưng không gian chứa đồ bên trong còn có chút đồ lương thực dự bị, với năng lượng hiện tại thì bỏ ra hai lon đồ hộp vẫn có chút dư dả.
Tôn Kiều ngẩn người, gò má không biết vì sao nóng lên một chút. Cô đã nhìn thấy nhiều kẻ ác trong vùng đất hoang tàn này giết đồng bào của mình để chiếm đoạt thức ăn, cũng gặp qua những tên đạo tặc muốn hầm mình thành thịt để ăn. Nhưng vẫn là lần đầu gặp phải người lo lắng cho cô bị đói. . .
Nắm lấy đồ hộp, Tôn Kiều nhìn về một phía đó với ánh mắt lấp lánh. Thành thật mà nói, cô thậm chí đã từng dự định cướp sạch sanh người này, sau đó bắt hắn làm con tin, đổi lấy đồ ăn từ những tên"Đồng bọn" đứng sau của hắn.
Tuy rằng ý niệm này chỉ tồn tại một thoáng rồi biến mất, nhưng nó cũng từng tồn tại, đem lại cho cô cảm giác tràn đầy tội lỗi ngay lúc này.
"Bữa sáng. . . này là thứ gì vậy?" Tôn Kiều thản nhiên ngai ngấu nghiến cái bánh mì, nói ra những câu không rõ ràng.
Dáng dấp kia thực sự là có phần thô lỗ, nhưng xem mỹ nữ ăn như hùm như sói đói lâu ngày, có thể xem đó là một thú vui.
"Không ăn bữa sáng dễ dàng dẫn đến bệnh bao tử đó" Giang Thần lẩm bẩm, hắn suýt chút nữa đã quên đây là tận thế, là đại đa số người đều bữa nay chưa xong sao có thể lo bữa mai, "Khặc khặc, nói chung, sáng sớm ăn một chút gì cũng sẽ giúp cô bổ sung thêm năng lượng."
"Cảm ơn. . . Cảm ơn "
"Cái gì?" Bởi vì âm thanh thực sự là quá nhỏ, Giang Thần không thể nghe rõ ràng cô nói cái gì.
"Không có gì." Gặm xong bánh mì, Tôn Kiều chưa hết thòm thèm liếm liếm vụn bánh mì dính trên bờ môi đỏ, nhìn chút mỡ dính trên những đầu ngón tay, không biết vì sao, cô đã nén lại mong muốn mút ngón tay. Sống tới bằng này tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy sinh ra cảm giác “mất mặt” khó hiểu ấy.
Hình dung như thế nào đây? Không muốn để cho người nào đó nhìn thấy hành vi chướng tai gai mắt của mình? Cơ mà nói như vậy cũng không đúng lắm.
"Tôi sẽ dùng hết khả năng để tìm vàng bên trong ngân khố. . . Nhưng muốn đem những thứ đó chuyển đi e rằng còn khó hơn là tìm ra."
Đúng, trong cái thành phố chết chóc này đâu đâu cũng có ô tô vứt xó. Nhưng EMP (hiện tượng xung điện từ xảy ra khi một vụ nổ hạt nhân ở mức độ lớn) trong chiến tranh hạt nhân đã sớm làm tê liệt phần lớn thiết bị điện tử bên trong thành phố này. Khoa học kỹ thuật phát triển ngược lại thành thứ kìm hãm những người may mắn còn sống sót. Không có chiếc ô tô nào nằm ở trên đường phố là không có một thiết bị công nghệ cao, mặc dù nó là động cơ đốt trong, thông thường cũng có linh kiện công nghệ cao. Cũng chính bởi vì điều đó, những thứ này chẳng khác nào một món đồ chơi hư bị bỏ lại cả.
Trừ khi là tìm được một người thợ chuyên nghiệp tiến hành sửa chữa, bằng không muốn trên vùng đất hoang này tìm ra một chiếc xe có thể nổ máy chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
"Không cần miễn cưỡng, chủ yếu là đi điều tra. Tôi cần biết địa hình và độ nguy hiểm ở đó, cũng như vị trí chính xác của vàng. . . Làm nhanh và cố gắng về trước khi trời tối."
"Hừm, không cần anh nói tôi cũng biết, " Tôn Kiều xua tay áo một cái, cuối cùng kiểm tra trang bị trên người một lần, "Thành phố Vọng Hải buổi tối rất nguy hiểm, đâu đâu cũng có thây ma. Những thứ đó vào buổi tối sẽ linh hoạt hơn là ban ngày."
"Đúng rồi, có thể cho tôi xem trạng thái EP của cô không?" Ngay khi Tôn Kiều chuẩn bị đi ra cửa, Giang Thần đột nhiên mở miệng hỏi. Giang Thần vẫn còn có chút hiếu kỳ, người đàn bà có thể một chiêu khống chế hắn rốt cuộc là quỷ quái tới mức nào.
Tôn Kiều ngẩn người, sau đó thoải mái quẹt quẹt EP trên tay khiến Giang Thần há mồm trợn mắt.
Tên người dùng: Tôn Kiều
Sức mạnh cơ bắp: 44
Sức mạnh xương cốt: 61
Khả năng phản xạ thần kinh: 40
Hoạt động của tế bào não: 13
Ghi chú: Loại vắc xin phòng bệnh cấp C. Thuốc chủng ngừa virus T.
. . .