Chương 41: Cống thoát nước bẩn thỉu (3)
Vứt bỏ súng trường kiểu cũ trong tay, một tên đàn ông phát điên lao ra bên ngoài boong-ke. Kết quả là trong ánh mắt sợ hãi của những kẻ còn lại, hắn ta bị bắn vỡ tim, máu tuôn ra xối xả.
Những tên thổ dân phía sau boong-ke tan tác, liều mạng mà chạy trốn, sau đó bị những viên đạn của Giang Thần thu gặt.
"Lũ rác rưởi kia đứng lại hết cho tao. Ông nội Giang Thần của chúng mày ở đây! Ha ha!" Giang Thần tinh thần không ổn định hét lớn, vác súng trường nhảy qua boong-ke.
Đột nhiên, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào khiến hắn phát hiện ra một tên tim vẫn còn đang đập.
Tên đàn ông da đen thùi lùi dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Giang Thần cười gằn, súng lục trong tay bởi vì kẹt mà bắn không ra đạn.
Ratatatatata !
Súng trường trong tay Giang Thần như phun ra lửa, trực tiếp xé toạc trái tim kẻ kia.
"Đứa tiếp theo! Là ai!"
Đi tới cuốn con đường, Giang Thần dùng chân đạp mạnh cánh cửa gỗ mục bật ra.
Loading...
Mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn bốc lên, nội tạng, chân thừa, máu đọng. . . Còn có cả giòi bọ lúc nhúc bên trong những miếng thịt vụn vẫn dính trên xương. Chính giữa hang động bày một cái chậu lớn, bên cạnh còn "Người sống" đã mất hết tay chân, nằm thoi thóp ở đó.
Huệ!
Ngay cả Giang Trần đang trong cơn điên cuồng cũng phải nén cơn buồn nôn mà bụm miệng lùi lại, nhưng một giây sau hắn liền lại cười, giơ nòng súng bắn phá liên hồi. Đem những kẻ còn sống thoi thóp nằm ngắc ngoải kia vùi dưới hỏa lực.
"Á á á!"
Không biết là nam hay nữ phát ra những tiếng kêu thảm thiết, tiếng hét lan tỏa cùng những vũng máu, những người mồm đầy máu này lộ ra một nụ cười siêu thoát. Tia lửa từ nòng súng soi rõ khuôn mặt vặn vẹo của Giang Thần. Hắn phẫn nộ, không biết vì sao mà phẫn nộ. Ngay đến cái tên của bản thân lúc này hắn còn không nhớ rõ.
Hắn chỉ muốn giết, cũng chỉ biết là giết. Bởi vì chỉ có giết chóc mới có thể dập tắt đi những chấm đỏ đang làm rối loạn tâm trí hắn ta.
Cạch!
Viên đạn bị kẹt lại.
Giang Thần thô bạo vỗ mạnh vào hông súng, nỗ lực sửa chữa món đồ này. Nhưng mà, hắn không có chú ý tới, thi thể nằm đó như cá lọt lướt, bên trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.
"Ố la la!"
Kêu lên một tiếng kì quái, một tên máu me đầy mặt đem Giang Thần nhất thời không chút ý đẩy ngã xuống đất, sau mái tóc rũ rượi là một con ngươi đen to chừng hạt đậu. Hắn ngồi đè lên người Giang Thần, dùng hết sức bình sinh cầm dao găm trong tay hung hãn đâm về phía yết hầu Giang Thần.
Con dao này đã từng mổ xẻ bao nhiêu thân xác người sống sót.
"Ha ha, thằng con hoang! Đi chết. . ."
Giang Thần cười gằn rít gào một tiếng, giơ tay nắm lấy cổ tay của tên kia, giữ hai tay hắn lơ lửng trên không. Mặc cho người kia dùng sức ra sao, đều không mảy may nhúc nhích.
Màu sắc ghê tởm đó. . . Hống!
Giang Thần phẫn nộ muốn xé nát tim gan của tên này, không phải là dùng súng, mà chính đôi bàn tay này. . .
Nhưng mà, thần kinh đang bình thường bỗng dưng xao động, cảm giác đau nhức bao trùm khắp cơ thể. Giống như cảm giác được cung cấp đầy axit lactic trong cơ bắp sau khi chạy một quãng đường dài.
Kẻ kia mừng ra mặt, kêu lên vài tiếng quái dị, liều mạng đem con dao trong tay ấn mạnh. Chỉ chút nữa thôi là đâm vào yết hầu Giang Thần.
Ầm!
Máu. . .
Người kia sửng sốt, nhìn lỗ máu trên bụng, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đó là một khuôn mặt đang khóc, hiện lên vẻ bi thương và sợ hãi.
"Xấu xí" như vậy . . . Muốn xé nát nó. . .
Nhưng mà, hắn còn chưa kịp kêu lên một tiếng.
Ầm!
Lại là một tiếng súng vang.
Thứ bị xuyên thủng lần này là đầu hắn.
Diêu Diêu gào khóc, súng trong tay trượt xuống đất. Đó là khẩu súng lục đã được nhặt lên, cô bé biết cách xử lí súng kẹt đạn.
Sau khi xử lí xong vết thương của Tôn Kiều, không ngờ rằng sau khi nhổ ra một ngụm máu, câu nói đầu tiên của Tôn Kiều lại là ——
"Em, mau đuổi theo Giang Thần, anh ta, trạng thái hắn lúc này, rất nguy hiểm. . ."
Nhìn ánh mắt cùng vẻ mặt cầu xin của Tôn Kiều, Diêu Diêu không khỏi lo lắng cho Giang Thần. Tuy rằng sợ sệt, nhưng không biết là cái gì cuối cùng cũng chiến thắng sợ hãi. Diêu Diêu đi dọc theo hướng của Giang Thần mà đuổi theo.
Khi thấy Giang Thần bị đánh gục, trái tim cô bé như ngừng lại.
Từ trên mặt đất nhặt lên súng lục, lấy ra viên đạn kẹt. Diêu Diêu trong lòng sợ hãi, bóp cò súng.
Đây là lần đầu tiên cô bé giết người. Tuy rằng giết chết thứ không xứng đáng làm người, chỉ có điều đó là dã thú lốt người.
Trong mơ hồ, Giang Thần cảm thấy có cái gì ấm áp mà mềm mại ôm lấy đầu của hắn, đem đầu của hắn gối lên đùi, ôm ghì vào trong ngực.
Loáng thoáng, hắn còn nghe được tiếng cô gái khóc.
Nước mắt như mưa rơi nhỏ lách tách lên mặt, chảy xuống bờ môi khô khốc. . .
Mằn mặn?
Không phải vị của máu?
Dịch: Chúa Tể Loli