Chương 21: Đoàn lính đánh thuê Hôi Cổ (1)
Khách sạn Tulip, tọa lạc ở ngã ba ngoài vòng ranh giới giao nhau, gần với khu chợ phồn hoa và quảng trường thứ 6, cùng với trụ sở binh đoàn trị an mạnh nhất.
Khẩu súng máy phòng không cỡ nòng 50 ly trên nóc nhà toát ra vẻ lạnh lùng u ám. Mặc dù có một chút trang trí sang trọng nhưng nó chắc chắn thể hiện sức mạnh của khách sạn này. Dù sao ở mảnh đất hoang tàn lộn xộn này, an toàn là thứ được đặt lên hàng đầu.
Có thể đặt súng máy phòng không trên nóc nhà, hiển nhiên hậu trường ở đây không nghi ngờ gì chính là khu thứ sáu chính thức.
Người ở chỗ này không giàu sang thì cũng cao quý, đảm bảo an toàn là vấn đề trọng yếu. Theo lời của Tôn Kiều, ở chỗ này, nếu có kẻ tự ý tiến vào phòng của mình thì có quyền giết chết mà không cần phải hỏi lí do vì sao.
Sở dĩ chọn ở đây, đương nhiên là để tiện cho việc xử lí mấy cái "Đuôi" kia mà thôi.
Ngồi trên chiếc ghế sofa đắt tiền được bọc bằng da thật, Giang Thần cười híp mắt dùng cây tăm từ bên trong lon hoa quả đóng hộp xiên lên một lá cây quýt, tiếng nuốt nước bọt có thể nghe thấy rõ khi nhét vào miệng.
Nếu như trước đây, hắn tỏ ra xem thường với những thực phẩm đóng hộp. Ai mà biết bên trong nó có bao nhiêu chất tạo ngọt tổng hợp, chất bảo quản. Tuy nhiên vì mấy ngày qua vẫn toàn ăn mấy đồ “vứt đi” này, vì suy nghĩ cho sức khỏe của chính mình, Giang Thần cũng không thể không cân nhắc đến bổ sung chút vi-ta-min thông qua hoa quả đóng hộp.
"Đừng nhìn tôi như vậy, sẽ để lại cho cô một chút, " Đối diện với Tôn Kiều đang dùng mắt khóa chặt lấy thứ này, Giang Thần lườm một cái, đồng thường hướng về kẻ đang nằm trên mặt đất, hất cầm rồi nhổ nước bọt một bãi, "Chúng ta hãy giải quyết thứ này trước, sau đó cùng nhau đi ăn tối?"
Bị trói vào bao rồi ném xuống đất, Hồ Lỗi cảm thấy sau lưng hiện hữu một ánh mắt tràn đầy sát khí mà không khỏi rùng mình một cái. Nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sofa đang cười híp mắt mà nhìn bản thân, trong lòng hắn cảm thấy sự sợ hãi tràn trề.
Loading...
Một khẩu súng chĩa thẳng vào sau gáy, trên trán Hồ Lỗi không ngừng nhỏ xuống mồ hôi lạnh.
"Tôi, tôi thật sự. . . Các người nhất định đã bắt nhầm người rồi! Tôi, tôi thật không có. . ."
Tôn Kiều không chút khách khí đánh vào mặt hắn, sau đó tàn bạo giẫm đầu của hắn nói.
"Không phải là tôi có hỏi anh có theo dõi hay không, mà là hỏi anh." Tôn Kiều liếc mắt, lời nói chậm dần, ngón trỏ nhẹ nhàng bật công tắc súng Sirius lên, một tiếng inh inh nhẹ nhàng phát ra nơi đầu súng, "Là ai phái anh đến?" Âm thanh giống như rắn độc. Mặc dù ngồi im trên ghế sofa nhưng Giang Thần không khỏi rụt cổ một cái. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô độc đoán như vậy. . . Ạch, mà cũng không phải là lần đầu tiên.
Khi Tôn Kiều bắt và trói hắn vào một cái bao đem đến, khi hắn tỉnh lại đều một mực phủ nhận mình không biết bất cứ thứ gì. Ngoại trừ cái tên của bản thân, hắn không đưa ra một chút thông tin hữu ích nào. Hắn một mực chắc chắn mình chỉ là một dân tị nạn sinh sống ở đây.
Nhưng mà dân tị nạn sẽ xuất hiện tại này sao? Nơi này là quảng trường thứ sáu phồn hoa đó.
"Tôi thật sự không biết gì cả! Cô, các người đây là dùng hình phạt riêng! Cảnh Vệ nơi này sẽ không bỏ qua cho các người!" Hồ Lỗi la lối, trừng lớn mắt, thậm chí ngây ngô bắt đầu uy hiếp Giang Thần.
Rất ngây thơ và ngu ngốc.
Nếu không phải tin tưởng vào khả năng của Tôn Kiều, Giang Thần suýt chút nữa sẽ tin hắn thực sự là người bình thường.
"Anh có 10 giây cân nhắc. Đương nhiên, nhắc nhở anh trước, cách mỗi 10 giây tôi sẽ bắn nổ một “quả trứng”." Tôn Kiều nói một cách lạnh lùng, đồng thời một chân đá Hồ Lỗi lật ngửa trên mặt đất.
"Không được! Không!" Bị đá lật ngửa, Hồ Lỗi hét thất thanh như con lợn sắp bị giết thịt, hai mắt hoảng sợ nhìn Tôn Kiều, như muốn lùi ra càng xa càng tốt.
"9 "
"Tôi, tôi thật sự không biết gì cả! Chị đại, chị đại tha cho em đi. . ." Hồ Lỗi liều mạng mà cầu xin, nhưng mà hắn không nhìn được thấy chút nhân tính nào bên trong ánh mắt của người phụ nữ hung bạo này.
"7" Tôn Kiều giơ súng lên.
"Tôi tôi. . ."
"1" Tôn Kiều giơ tay lên.
"A a a a!"
"Chờ một chút." Giang Thần đột nhiên mở miệng.
Tôn Kiều nghe vậy, động tác dừng lại, nhưng khẩu súng trong tay vẫn đang lơ lửng trên không.
Một mùi thối tràn ngập ở trong phòng, Giang Thần cau mày khịt khịt mũi, nhìn Hồ Lỗi nằm sấp trên đất co giật mà trong mắt loé lên một tia khinh bỉ.
Chưa đánh mà đã vãi đái ra quần. Muốn học người khác thà chết chứ không chịu khuất phục, vậy mà không thể cứng đến thời khắc cuối cùng à.
Mặc dù vậy, nghĩ tới lúc Tôn Kiều bắn nổ một “quả trứng”, trong quần Giang Thần cũng khó tránh khỏi tê tái. Chiêu này quả là có tác dụng vô cùng lớn đối với cánh đàn ông. "Tôi không thích việc giải quyết vấn đề thông qua bạo lực." Giang Thần vừa cắn răng vừa cười với Hồ Lỗi.
Như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, Hồ Lỗi liên tục lăn lộn bò đến trước mặt Giang Thần, liều mạng quỳ lạy.
"Cảm ơn đại ca! Tôi, tôi thật sự. . ."
"Nhưng nếu như anh cứ tiếp tục giả vờ như khi nãy, tôi không ngại gợi ý cho cấp dưới của mình một chút ý tưởng, ví dụ như đem một con chó điên biến dị đang đói dí vào đũng quần anh. Tôi nghĩ nó nhất định sẽ gặm rất vui vẻ."