Chương 13: Tất cả tại cồn mà ra (3)
Hôm sau, nhớ lại trận điên cuồng kia, trong đầu Giang Thần cũng không lưu lại quá nhiều ký ức. Chỉ nhớ mang máng rằng, chiến trường từ dưới bàn ăn tiến vào đến bên cạnh tủ lạnh, từ phòng bếp tiến vào đến phòng khách, lại dọc theo hành lang tiến vào đến phòng ngủ.
Ghế sofa, tay vịn cầu thang, trước ngưỡng cửa sổ, trên thảm...
Khắp nơi đều là dấu vết hai người chiến đấu.
Giang Thần không biết vì sao sức chiến đấu của mình lại mạnh như vậy. Hơn nữa đây là lần đầu tiên của hắn, chỗ đó lưu lại vết đỏ nhàn nhạt, có thể thấy được Tôn Kiều cũng là lần đầu tiên.
Khi kèm theo một tiếng gầm nhẹ cùng một tiếng nũng nịu, áp lực cùng mệt mỏi nhiều ngày qua tất cả đều theo sự phóng thích theo sự nóng bỏng kia kia, biệt thự mới trở về yên tĩnh ngày xưa.
“... Tôi xin lỗi. "Thành thật mà nói, Giang Thần không biết từ lúc nào đã tỉnh rượu, đồng thời cũng phát hiện Tôn Kiều cũng vậy. Nhưng thấy Tôn Kiều không khác gì chấm dứt trận vui này, cho nên hắn cũng không lựa chọn dừng lại, mà là lựa chọn tiếp tục.
"Đây là cách mà anh chịu trách nhiệm sao?" Không biết tại sao, trong lòng Tôn Kiều cũng không có cảm xúc phẫn nộ, mà là một loại thoải mái dỡ bỏ gánh nặng.
Giống như tìm được chỗ dựa? Mặc dù người đàn ông này dường như không đáng tin cậy từ bên ngoài.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm." Giang Thần mặt đỏ lên, có chút cứng ngắc nói.
Loading...
"Ha ha." Tôn Kiều quyến rũ cười cười, thay đổi tư thế thoải mái tiếp tục nằm ở khuỷu tay Giang Thần, dùng đầu ngón tay mê say nhẹ nhàng vẽ vòng tròn bất quy tắc trên lồng ngực Giang Thần, "Tuy rằng anh là đàn ông, nhưng không thể không nói có đôi khi anh rất đáng yêu. ”
Cũng không phản cảm, đó hẳn là thích. Nếu như phản cảm mà nói, người đàn ông trước mắt này hẳn là ngay lúc mình vừa tỉnh rượu đầu người rơi xuống đất mới đúng. Tư duy của Tôn Kiều rất đơn giản, cô đi lại nhiều năm ở tận thế, giống như một vị khách chân chính thuận theo dục vọng của mình. Mặc dù loại mong muốn này được sinh ra, đây là lần đầu tiên ...
Khụ khụ! Giang Thần thiếu chút nữa bị lời của Tôn Kiều làm sặc. Hắn vừa định mỉa mai, ánh mắt lại bị bầu ngực to kia chiếm lấy. Một hồi lâu sau, hắn mới ý thức được khuôn mặt cười như không cười của Tôn Kiều nên ngượng ngùng dời tầm mắt.
"Bộ ngực bổn tiểu thư có đẹp không?" Không cách nào tưởng tượng, một cô gái lại có thể không kiêng nể gì như thế. Nhưng mà nghĩ đến Tôn Kiều cũng không biết rụt rè, Giang Thần cũng thoải mái.
"Đẹp thật." Giang Thần nuốt nước bọt, thành thật trả lời.
"Anh lên đi." Tôn Kiều giờ phút này giống như một con mèo ăn no, thích ý đùa bỡn con chuột còn lại, dùng ánh mắt tựa cười cợt trêu chọc Giang Thần.
"Ừm." Nuốt một ngụm nước bọt, Giang Thần kiên trì nói.
"Đàn ông các anh sau khi làm với phụ nữ đều là nhàm chán như vậy sao?" Tôn Kiều hơi ngẩng đầu gối lên cánh tay nhỏ, tư thế kia hấp dẫn nói không nên lời. Không thể tưởng tượng nổi, một chị gái dã man như vậy lại cũng có thể bày ra một mặt nữ tính như thế.
Hoặc có lẽ chính vì sự tương phản giữa sự hoang dã và quyến rũ nên mới vô thức lộ ra cả sự lười biếng, khiến cho cô toát ra một thứ mị lực khó có thể cưỡng nổi.
"..." Giang Thần có cảm giác như bị cô gái này ăn tươi nuốt sống, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.
Được rồi, về mặt sức mạnh, mình thực sự không phải là đối thủ của cô ấy... Giang Thần ở trong lòng tự an ủi mình, dù sao mình cũng đến từ xã hội văn minh, mà nơi này... Mặc dù khoa học và công nghệ tiên tiến, nhưng nó chắc chắn là một thế giới man rợ.
"Không nói tới chuyện sẽ cưới em về, rồi sẽ bảo vệ em cả đời sao? Chẳng phải là tất cả những quyển sách từ thế giới cũ đều viết như vậy mà. ”
“... Tôi không thể hứa như vậy được, chi bằng nói em bảo vệ tôi thì thực tế hơn." Sau một lát trầm mặc, Giang Thần thở dài, dùng giọng điệu chân thành nói, "Nhưng mà, tôi có thể hứa sẽ nuôi em cả đời, nếu như em chịu làm người phụ nữ của tôi. ”
"..." Tôn Kiều sững sờ nhìn dáng vẻ chân thành trên mặt Giang Thần, ánh mắt không biết vì sao bắt đầu trở nên có chút mông lung.
Đã bao lâu rồi... Lang thang không nơi nương tựa ở nơi thành thị chỉ có quái vật và thây ma.
Lang thang, cầu sinh, sau đó tử vong. Bất luận là chết ở trên tay quái vật hay là đồng loại, tử vong đều là nơi cuối cùng của người lưu lạc như cô.
Tuy nhiên, bây giờ ai đó sẵn sàng là chỗ dựa của cô ấy ...
"Haha, chị đây cũng không dễ nuôi như vậy nha." Ngàn lời vạn ngữ, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng cười khẽ và trêu ghẹo. Đối với tương lai như vậy, Tôn Kiều rất hoang mang. Bởi vì cô còn có mục tiêu theo đuổi từ lâu.
"Tôi nuôi được."
“... Tôi, địch thủ của em cũng không ít”. Tôn Kiều hiện lên một tia bối rối.
"Tôi không sợ."
"Em, em còn có chuyện phải đi làm." Giọng của Tôn Kiều khẽ rung động, khí thế Giang Thần từng bước áp sát làm cho cô trong lúc nhất thời rơi vào thế hạ phong.
"Tôi giúp em."
"..." Sự im lặng kéo dài giữa hai người, chỉ còn lại tiếng thở dốc yếu ớt.
Giang Thần cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, hắn đối với cô gái trước mắt đã sinh ra tình cảm khó hiểu. Tuy rằng lý trí nói cho hắn biết, ở thế giới này để lại quá nhiều lo lắng sẽ không phải là hành động sáng suốt. Cuối cùng hắn cũng chỉ vì mang theo tài sản ở đây về bên kia làm phú ông...
Tuy nhiên... Hãy quên lí do đó đi!
Giang Thần không hề hối hận, lẳng lặng chờ đợi Tôn Kiều trả lời.
“... Vậy anh còn chờ gì nữa? Người đàn ông của em. "Tôn Kiều đột nhiên nở nụ cười, vẻ quyến rũ kia, khiến Giang Thần không khỏi nhìn có chút si ngốc.
Thấy Giang Thần không có động tác, Tôn Kiều không khỏi tức giận cười cười. Nhưng cô lập tức buông bỏ sự chờ đợi, đem đôi môi đỏ mọng kề sát vành tai Giang Thần.
"Cho em ăn thật no nha." Luồng hơi nóng lại thổi tan lý trí của Giang Thần.
Kèm theo một tiếng hoan hỉ cùng vui sướng gầm nhẹ, một tiếng ngâm nhẹ động lòng người, một hồi chiến đấu mới vang lên...