Bùi Lăng không hề chậm trễ quỳ xuống, lúc này Bùi Tuyên mới thở phào nhẹ nhõm.
Giờ phút này, trong tinh xá truyền ra một giọng nói lạnh lẽo xen lẫn chút tức giận: "Các ngươi có chuyện gì?"
"Hồi Lệ tiên tử." Bùi Tuyên vội vàng nói, "Chúng ta biết tiên tử đang thanh tu ở đây, không dám tùy tiện quấy rầy. Nhưng tiểu chất Bùi Lăng mới quay về từ Nguyên Mỗ sơn, nói là phát hiện tung tích của Ngô Đình Hi, lo lắng bứt dây động rừng, không dám gửi tín hiệu gia tộc, vốn tưởng Trịnh đạo hữu ở trong phủ..."
"Ngô Đình Hi?" Còn chưa nói hết câu, cửa tinh xá đột nhiên mở ra, một bóng người đi ra, váy đen giày đen, đầu đội mũ rèm, xung quanh mũ rèm cũng phủ lụa đen giống váy, rũ thẳng xuống trước ngực, không thấy rõ vẻ mặt.
Ngay lúc nàng xuất hiện, Bùi Tuyên đã nhanh chóng khom lưng cụp mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không dám chậm trễ chút nào. Phản ứng của Bùi Lăng hơi chậm một bước, nhìn thoáng qua chỉ cảm thấy dáng vẻ của nàng uyển chuyển, nhất là vòng eo tinh tế không đủ một nắm tay, khí thế quanh người lại cực kì sắc bén như kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén kinh người.
Lệ tiên tử vẫy tay, chỉ nghe tiếng chuông gió vang lên giòn giã, trong đầu bá chất Bùi thị đều cảm thấy hỗn độn, đợi lấy lại tinh thần, chỉ thấy Độc Lâu Phong Linh đã treo ở bên eo nàng, mũ rèm hơi nghiêng, Lệ tiên tử nghiêng đầu hỏi: "Người ở đâu?"
Bùi Tuyên nhìn Bùi Lăng, Bùi Lăng lấy lại bình tĩnh, nắm chặt đạn hoàn, trầm giọng nói: "Hồi tiên tử, Ngô Đình Hi đã chết."
"Cái gì?" Bùi Tuyên hoảng sợ.
Lệ tiên tử lại không để ý: "Công pháp ở đâu?"
"Ở ngoài thành." Bùi Lăng chỉ cảm thấy khí thế của vị tiên tử này quá lớn, Trịnh Kinh Sơn căn bản không thể đánh đồng, chí ít lúc hắn gặp Trịnh Kinh Sơn ở chính đường Bùi phủ, mặc dù đối phương cao cao tại thượng, nhưng không cho hắn cảm giác đặc biệt gì.
Loading...
Nhưng giờ phút này, dù cách lớp mạn che mặt, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt như điện của Lệ tiên tử, lúc nhìn qua dường như bị thứ gì đó cực kì đáng sợ để mắt tới, tóc gáy dựng đứng lên vì sợ hãi.
Hắn chật vật nuốt ngụm nước bọt, ép buộc mình tỉnh táo, nói, "Tại hạ may mắn gặp phải Ngô Đình Hi ở trong một sơn động, lúc ấy hắn đã trọng thương ngã gục. Trải qua một trận tranh đấu liều chết, vốn sau khi giết được hắn định lấy di vật trở về phục mệnh, nhưng lo lắng đánh mất trên đường, cho nên đã giấu đồ ở ngoài thành."
Lệ tiên tử từ chối cho ý kiến, nói: "Ngươi muốn cái gì?"
Bùi Tuyên đứng hầu sau lưng nàng, ngay từ lúc Bùi Lăng tự nhận giết chết Ngô Đình Hi, trên đầu đã đầy mồ hôi, lúc này nghe vậy lại thầm thở phào, liên tục nháy mắt ra hiệu Bùi Lăng nói giúp cho gia tộc.
Nhưng Bùi Lăng mạo hiểm trở về là vì mình, sao có thể để ý tới hắn ta?
Hắn không nhìn Bùi Tuyên, nghiêm nghị nói: "Cầu tiên tử cứu mạng!"
"Cứu mạng?" Lệ tiên tử đánh giá hắn, không thèm để ý nói, "Với loại tu vi này của ngươi đúng là không thể đỡ được Ngũ Độc Chỉ của Ngô Đình Hi."
Nàng tiện tay ném bình ngọc tới, "Trong này có ba viên Tịch Độc Hoàn, ăn hết toàn bộ, ngồi xuống một lát là được."
"Về phần Diễm Cốt La Sát Đồ..." Tiên tử thản nhiên nói, "Đợi bản tọa thu hồi ngọc giản, xác nhận không sai, tất nhiên sẽ nói một câu với tên phế vật Trịnh Kinh Sơn kia cho ngươi!"
Bùi Lăng nhận được bình ngọc, không đợi nàng nói xong đã rót toàn bộ vào miệng, phát hiện độc lan tràn đến vai trái đã ngừng lại, trong lòng hắn vững vàng, vội vàng nói: "Tạ Lệ tiên tử! Ngọc giản đang ở phía dưới một sườn núi nhỏ ngoài thành, nơi đó có dấu hiệu, là ba cây hòe được xếp thành một hình tam giác."
Nói lời này, hắn nắm chặt đạn hoàn giấu trong tay áo, nín hơi ngưng thần.
Lệ tiên tử nghe vậy cũng không nhìn hắn lấy một cái, vung tay áo lên, tiếng chuông gió giòn giã vang lên, chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
"..." Trong lòng Bùi Lăng vẫn còn sợ hãi lau mồ hôi lạnh, vị Lệ tiên tử cho hắn áp lực quá lớn.
Mặc dù, nhìn từ thái độ của Ngô Đình Hi trước khi chết, chắc chắn đạn hoàn trong tay là loại át chủ bài, nhưng sau khi đối mặt với Lệ tiên tử, hắn cũng không chắc chắn đạn hoàn này có thể uy hiếp được đối phương không.
Cũng may, dù vị tiên tử này lạnh lùng cao ngạo, lại không có ý qua cầu rút ván.
Đây là kết quả mà hắn muốn thấy nhất, xem ra có thể nói là may mắn trong bất hạnh.
"Bùi Lăng, ngươi có ý gì?!" Bùi Tuyên thấy Lệ tiên tử rời đi, cũng thở phào nhẹ nhõm, chợt giận tái mặt, đi lên quát lớn, "Cơ hội ngàn năm một thuở thế này, ngươi không cân nhắc vì gia tộc, chỉ biết nghĩ cho mình? Đừng có quên, những năm gần đây là Bùi gia nuôi dưỡng dạy dỗ ngươi!"
Mặc dù Bùi Lăng đã ăn Tịch Độc Hoàn, ánh mắt nhìn chằm chằm trong hư không xung quanh lại như giòi trong xương, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng, đâu có tâm trạng lằng nhằng với gia chủ?