Nói tới nhà họ Trần, lòng Dương Phàm lại hơi hơi đau nhói, giống như bị chân dẫm đạp lên đầu rồi dày xéo vậy. Thân phận con cháu họ Trần đối với Dương Phàm mà nói chả có chút vinh dự gì, Chúc Vũ Hàm động chạm vào nỗi đau này khiến cho Dương Phàm bốc hỏa trong lòng.
"Ngừng xe lại!" Dương Phàm lạnh lùng nói.
"Sao thế? Còn chưa tới nơi mà." Chúc Vũ Hàm có chút kinh ngạc nhìn Dương Phàm một cái, khi phát hiện sắc mặt không vui, biết trong lời nói của mình khẳng định có gì đó chọc giận Dương Phàm.
"Tôi bảo chị dừng xe lại ngay!" Dương Phàm nói lại một lần nữa, Chúc Vũ Hàm nhá phanh, chiếc xe táp vào lề, Dương Phàm mở cửa rồi đi xuống.
"Chị xin lỗi đã quá tò mò! Xin lỗi!" Chúc Vũ Hàm đã rõ, nhẹ giọng xin lỗi.
Trời cao lúc này đang lất phất mưa rơi, những hạt mưa lành lạnh đập vào mặt khiến cho Dương Pham bình tĩnh lại hơn nhiều.
"Mình làm sao thế này? Tại sao lại giận lây người khác?" Dương Phàm tự hỏi, tử tế nghĩ lại, phát hiện sự tức giận của mình chắc là do an bài của ông Trần đối với mình, khiến cho mình phát sinh cảm giác không muốn người khác thao túng. Sự giúp đỡ của nhà họ Trần mặc dù có thể khiến cho Dương Phàm bớt phấn đấu khoảng mấy chục năm, nhưng Dương Phàm lại có một loại cảm giác như mình đang dùng của bổ thí, chính cái cảm giác này khiến cho Dương Phàm cảm thấy như đang mắc xương trong cổ.
"Không liên quan tới chị, nguyên nhân là bản thân tôi." Ngữ khí của Dương Phàm hòa hoãn lại, khuôn mặt khôi phục lại như xưa.
Chúc Vũ Hàm nghe Dương Phàm nói vậy, tâm lý không khỏi thầm trách bản thân lắm mồm, lại càng thêm xấu hổ.
"Lên xe đi, mưa to rồi kìa." Trong lời nói của Chúc Vũ Hàm mang theo một sự quan tâm sâu sắc, vừa rồi khi mặt Dương Phàm xám lại, trong lòng của Chúc Vũ Hàm không khỏi nay sinh cảm giác đau đớn, nhất định phải đối xử tốt với người đàn ông kém mình mấy tuổi trước mặt này.
Loading...
"Không sao, cũng sắp tới rồi, tôi muốn yên lặng suy nghĩ sau này làm sao để đối đầu với một số việc."
Dương Phàm không có nói thật, lúc này cách đó mấy chục mét, xe của Du Nhã Ny đang đỗ ở đó. Dương Phàm không muốn Chúc Vũ Hàm biết mình và Du Nhã Ny quen nhau, nên tìm một cái cớ hợp tình hợp lý.
Chúc Vũ Hàm không có miễn cướng, vẫy tay nói với Dương Phàm: "Được rồi, vậy chị đi trước đây."
Đợi xe của Chúc Vũ Hàm đi khuất, xe của Du Nhã Ny mới từ từ đi tới. Sự việc giữa Dương Phàm và Du Nhã Ny nói ra thì cũng đã khá xa vời rồi, cũng là kì nghỉ hè ba năm về trước. Lúc đó Du Nhã Ny vừa cưới chưa lâu nên cùng chồng lai xe đi du lịch, khi đi qua Uyển Lăng liền đụng phải xe của một lão tài xế say rượu nên đâm vào hàng rào bảo vệ. Lúc đó trời vừa sẩm tối, lái xe thì bỏ chạy, vừa đúng lúc Dương Phàm đi ngang qua nên trước tiên là gọi cấp cứu , kéo Du Nhã Ny từ trên xe xuống. Còn may Dương Phàm biết một ít kỹ thuật sơ cứu, Du Nhã Ny đang hôn mê vẫn còn thoi thóp, đưa tới bệnh viện thì cứu sống lại được, còn chồng của Du Nhã Ny thì thương thế quá nặng nên không thể qua khỏi.
Vì Du Nhã Ny và chồng là người chỗ khác tới, lúc đó Dương Phàm cũng cùng lên trên xe cứu thương, còn giúp trả tiền viện phí. n cứu mạng đương nhiên Du Nhã Ny không thể quên, nói thế nào cũng phải báo đạp lai. Du Nhã Ny đưa thẻ ngân hàng cho Dương Phàm, nói rõ password. Lúc đó rõ ràng Du Nhã Ny đang thật lòng, nhưng ít nhiều gì cũng có ý muốn xem nhân phẩm của Dương Phàm, nếu như Dương Phàm chấp nhận cầm lấy thì được, còn nếu không cần tiền thì quả thật là giả tạo.
Dương Phàm lúc đó làm người rất có ý tứ, lấy hóa đơn ra, tiền thuốc, tiền quần áo, tiền công cộng tất cả lại, sau đó giúp Du Nhã Ny liên hệ với người nhà rồi cũng không xuất hiện nữa.
Du Nhã Ny sau khi khỏe lại dựa theo sổ đăng ký của bệnh viên mà tìm tới nhà Dương Phàm, biết được Dương Phàm đã lên Bắc Kinh học, Du Nhã Ny lại tìm tới tận thủ đô. Mọi người đều không phải người tầm thường, Du Nhã Ny cũng không tính tiếp tục dùng tiền để giải quyết vấn đề nữa, chỉ muốn hai người giữ liên lạc, đợi có cơ hội thì âm thầm giúp Dương Phàm một ít. Cuối cùng hai người vẫn giữ quan hệ, lúc rỗi Du Nhã Ny luôn luôn muốn mời Dương Pham đi ăn cơm, Dương Phàm lúc đó cảm thấy Du Nhã Ny đang chịu nỗi đau mất chồng, lúc rỗi cũng có thể giúp đỡ thuận tiện kiếm bữa cơm, cứ như vậy hai ngươi dần dần trở nên quen thân hơn.
Cái gọi là lâu ngày nảy sinh tình cảm, sau một thời gian dài, Du Nhã Ny nảy sinh tình cảm đối với Dương Phàm, mấy lần tự tay vào bếp nấu nướng mời Dương Phàm tới ăn, ăn xong thì bóng gió biểu lộ. Du Nhã Ny mặc dù xinh đẹp, Dương Phàm thật sự cũng động lòng, thế nhưng luôn cảm thấy bản thân không thể ra tay, lại có ngại đục nước béo cò. Cuối cùng Dương Phàm bắt đầu ý thức được phải tránh xa Du Nhã Ny, khi Du Nhã Ny gọi điện mời Dương Phàm, Dương Phàm luôn luôn tìm cớ thoái thác, tính ra hai người cũng đã nửa năm không gặp mặt nhau rồi. Hôm nay nếu không phải là Dương Phàm bị Du Nhã Ny bắt tại trận, có khi còn kiếm cớ mà không thèm xuất hiện.
"Sao thế? Nói chuyện hợp rơ nên không nỡ rời xa à?" Du Nhã Ny tự hỏi tướng mạo xuất chúng, mấy năm nay không ít lần cho Dương Phàm cơ hội, trên sự thật Du Nhã Nu cũng không mong cùng Dương Phàm kết hôn, dưới góc độ của dục vọng thì nghĩ làm người tình cũng không phải là một lựa chọn tồi. Đáng tiếc Dương Phàm cứ như là đầu gỗ vậy, rất giống như mặc cho chị gió táp mưa sa, tôi cũng vẫn hiên ngang bất động. Lúc này lại thấy Dương Phàm và Chúc Vũ Hàm nói chuyện giống như là rất vui vẻ, tâm lý không nổi ghen mới lạ.
Dương Phàm liếc Du Nhã Ny một cái, ý tứ đó là em tới để giải thích với chị. Sau đó móc ra một điếu thuốc, hít vài hơi rồi mới chậm rãi nói:" có việc gì thì nói luôn ở đây là được rồi."
Trong thái độ này có kèm cả sự giận dỗi, với quan hệ của hai người, ít nhiều gì cũng đả trải qua. Du Nhã Ny biết thằng này chỉ thích mềm chứ không chịu cứng, vừa rồi khi đi ra còn bị Trần Xương Bình chặn lại làm phiền, không dễ gì mới tống cổ được đi. Kết quả cậu em oan gia lại có thái độ này, Dy Nhã Ny cảm thấy ủy khuất trong lòng, không khỏi trợn mắt nói:" Đàn ông toàn loại có mới nới cũ, không ai tốt cả."
Câu nói này khiến cho Dương Phàm sướng rơn, nói:" Sao chị lại nói những lời này? Giống như em bội tình bạc nghĩa với chị không bằng, cũng chỉ mới được ôm eo chị vài lần khi nhẩy, không phải lại bắt em chịu trách nhiệm thế này chứ?"
Du Nhã Ny nghĩ kĩ lại cũng buồn cười, không khỏi vừa cười nói:" Bớt nói lăng nhăng đi, đầu em ướt sũng rồi kia, mau lên xe đi. Hôm nay đang buồn, cùng chị uống vài ly nhé."
Dương Phàm cười ha ha rồi lên xe, tiếp tục làm rộn bầu không khí nói:" Uống thì được, nhưng đừng có mà trả vờ say rồi trêu em đó."
"Vào rừng mơ mà bắt con tưởng bở nhé!" Du Nhã Ny mắng yêu một câu, bầu không khí có chút lãnh lẽo trước kia đã biến mất, giờ đây hết thảy dường như lại quay về kiểu hai người bạn trò chuyện với nhau. Trong lòng Du Nhã Ny lại vô cùng rõ ràng, hôm nay nói gì thì nói cũng phải bắt thằng em này lại, hừ hừ! Người mơ tưởng tới nó xem ra cũng không ít.
Địa điểm là nơi trước khi cưới Du Nhã Ny ở, sau khi chồng mất, Du Nhã Ny không muốn ở lại nhà mà tức cảnh sinh tình, lại quay về nhà cũ sống. Trước kia Du Nhã Ny mời Dương Phàm đều là ở nơi này.
Vào tới trong phòng Du Nhã Ny trước tiền là đi vào toilet lấy một cái khăn cho Dương Phàm rồi nói:" Lau khô đầu đi kia, cẩn thân lại cảm đó." Nói xong Du Nhã Ny về phòng mình thay đồ.
Dương Phàm đứng ở phòng khách lau đầu, cảm thấy có chút buồn chán nên bật TV lên, rồi lấy điểu khiển chuyển kênh liên tọi, phát hiện thấy giờ chả có cái đíu gì đáng xem, không phim Hàn xẻng thì cũng chỉ có mấy tiếp mục củ chuối của bọn Tây.
Không lâu sau, Du Nhã Ny thay quần áo rồi đi ra, trong tay cầm theo một chai rượu vang. Du Nhã Ny cố ý chọn một bộ quần áo bó xát người, để lộ ra thân hình gợi cảm không chê vào đâu được, cặp ngực cứ thế rung rung, hai trái sơ ri hiện rõ sau làn áo, rồi tới chiếc quần ngắn bó xát, để lộ ra bờ mông tròn lẳn. Du Nhã Ny hôm nay tính không cần giữ gìn thể diện rồi, đến quần áo lót cũng không thèm mặc vào, mấy năm nay chưa biết đến mùi đàn ông, nói không thèm thì rõ là lừa người, nhất là lúc gặp phải cậu em khiến mình bứt rứt không thôi.
Dương Phàm không phải là một thằng lỗ mãng, gặp phải chiêu không chơi quần áo lót này của Du Nhã Ny, rõ ràng là không chuẩn bị đủ tâm lý. Một phút thôi, Du Nhã Ny dám đánh cược, Dương Phàm đứng trơ mắt ếch nhìn chằm chằm vào ngực mình ít nhất cũng phải một phút mới lấy lại tinh thần.
"Hừ! Đừng có giả vờ nữa, vẻ mặt của em bán đứng em rồi, em đỏ mặt rồi kia kìa. Chị còn cho rằng hàng họ em hỏng hóc gì đấy nữa chứ." Du Nhã Ny đắc ý tự nói với mình, trong lòng không khỏi vui sướng, sớm biết thế này thì dùng chiêu này từ đời tám hoánh nào rồi.
Du Nhã Ny rót hai ly rượu, đưa cho Dương Phàm một ly rồi hai người đối ẩm một ngụm, nói:" Em quen thân với Chúc Vũ Hàm lắm à? Cha cô ta là thư kỷ tỉnh ủy tỉnh Giang Nam, nghe nói đại học năm thứ 4 Chúc Vũ Hàm quen được một người bạn trai, lại bị gia đình phản đối, cô bé này tính khí quật cường, trực tiếp thuê nhà sống chung với bạn trai. Kết quả sau khi tốt nghiệp, mẹ của Chúc Vũ Hàm tìm tới người bạn trai đó, nói rõ không đồng ý cho hai người kết hôn, rồi lấy ra 300k, đặt điều kiện cho người bạn trai nhất định phải đi du học, kết quả thằng mất dạy đó chịu liền, thu xếp hành lý ngay trong đêm rồi sáng hôm sau lên máy bay sang Mỹ luôn.
"'Thằng mất dạy' mấy chữ này, dùng rất hay!" Dương Phàm cười cười rồi nâng ly, hai người lại liếc mắt đưa tình rồi nói:" Đây là lần đầu tiên gặp Chúc Vũ Hàm, bởi vì là đồng hương cho nên nói chuyện phiếm được, giọng nói quê hương thân thiết mà. Nói thẳng ra thì những mối tình thời đại học đại đa số đều không có kết quả, tuyệt đại đa số mọi người chỉ muốn kiếm bạn chơi qua 4 năm học mà thôi, học đại học mà bàn mấy cái chuyện như tình yêu sông cạn đá mòn thì khác gì cứt chó chứ."
Dương Phàm không tự giác nghĩ tới việc của mẹ cùng với lão kia, lúc đó hai người khi còn đang nồng nàn cháy bỏng, không phải cũng nói ba cái "sông cạn đá mòn", "trời đất sập mới chia li" hay sao. Tới lúc..., Dương Phàm cười lạnh rồi hừ hai tiếng.
"Còn em? Bốn năm đại học đừng nói với chị là không có gái thích em nhá, đừng nói em không động lòng nhá." Du Nhã Ny nói với giọng điệu trêu ghẹo, Dương Phàm vì cũng đã ngấm rượu, nên cười ha ha nói thẳng luôn:" Đương nhiên là có rồi, bất quá em còn phải để tiền đóng học phí, làm gì còn gì mà cưa gái."