Kế Ngôn tiện tay ném một thứ cho Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh bắt lấy, vừa nhìn, là một miếng ngọc bội.
Kế Ngôn thản nhiên nói: "Đây là do đánh cuộc thắng mà có."
Lữ Thiếu Khanh nói với sư phụ Thiều Thừa: "Sư phụ, người nhìn xem, Đại sư huynh còn biết làm người hơn cả người."
Thiều Thừa hừ nói: "Đại sư huynh ngươi mà chướng mắt thứ gì đó, khẳng định không phải là thứ gì đáng giá."
Kế Ngôn nói: "Có thể ngăn được một kích của Nguyên Anh kỳ."
Lữ Thiếu Khanh nói: "Sư phụ người cũng không hiểu, con lấy ra đi bán, nói là đồ của Đại sư huynh, một ngàn mấy trăm viên linh thạch còn bán được."
Thiều Thừa phiền muộn, hắn đã quên chuyện này. Kết quả là, hắn nói sang chuyện khác, trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh.
"Lúc ta đi ra ngoài, ngươi nằm ở nơi này, lúc ta trở về, ngươi vẫn nằm ở nơi này."
Thiều Thừa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi có thể học Đại sư huynh của ngươi hay không vậy?"
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh dời hỏi Thiên Cơ Bài, nhìn Thiều Thừa một cái: "Người xác định muốn con học Đại sư huynh sao?"
Loading...
Thiều Thừa nghẹn lời, lại nói sang chuyện khác, hỏi Tiêu Sấm: "Tiêu sư huynh, huynh tới tìm ta có chuyện gì không?"
Tiêu Sấm nói: "Thiều sư đệ, không phải là đệ còn thiếu một đệ tử thân truyền sao?"
Nói xong, hắn kéo Tiêu Y tiến lên, nói: "Đây là điệt nữ của ta, đệ thấy thế nào?"
Thiều Thừa có chút chần chờ: "Cái này, là muốn bái ta làm sư phụ sao?"
Lữ Thiếu Khanh ở bên cạnh cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Tiêu sư bá là tới vì Đại sư huynh, sư phụ người đừng tự mình đa tình."
Thiều Thừa tức giận nói: "Ngươi câm miệng cho ta."
Có loại đồ đệ nào phá như ngươi không?
Nhưng ánh mắt Thiều Thừa lại nhìn về phía đại đệ tử của mình. Chuyện của Thiên Ngự Phong phần lớn cần Kế Ngôn gật đầu mới được. Thậm chí bao gồm cả việc thu đồ đệ. Nếu Kế Ngôn chướng mắt, Thiều Thừa hắn cũng sẽ không nhận đồ đệ này.
Ánh mắt Kế Ngôn rơi vào trên người Tiêu Y.
Mặt Tiêu Y lập tức đỏ lên, hai tay khẩn trương đến mức không biết đặt ở đâu.
Nàng lo lắng và bắt đầu thấp thỏm không yên. E sợ lo lắng mình không lọt mắt.
Kế Ngôn đánh giá Tiêu Y một phen, sau đó nói với Tiêu Sấm: "Tiêu sư bá, thiên phú sư phụ không được, cần nhiều thời gian tu luyện, chỉ sợ khó có thể tiếp tục truyền thụ đồ đệ."
Tiêu Sấm nói: "Không phải là còn có con sao? Không sao đâu."
Đúng là đến vì Kế Ngôn, Thiều Thừa ngược lại thực sự không quan trọng như vậy.
Thiều Thừa cùng lắm chỉ là sư phụ trên danh nghĩa.
Tiêu Sấm lại nói: "Chẳng lẽ Kế Ngôn sư điệt con không có lòng tin về việc hỗ trợ dạy dỗ nha đầu này sao?"
Kế Ngôn nghe vậy, không phục, nói: "Ai nói vậy? Cho dù là để cho một con heo đến, Kế Ngôn con cũng có thể làm cho nó đắc đạo thành tiên."
Tiêu Sấm nói: "Không phải như vậy là được rồi sao? Sư bá ta đã thông báo cho chưởng môn, chưởng môn cũng hy vọng Lăng Tiêu Phái lại xuất hiện thêm một thiên tài như Kế Ngôn sư điệt con."
Lữ Thiếu Khanh nói: "Nằm mơ đi, ra thêm một thiên tài như ta còn nghe được."
Thiều Thừa nói: "Ngươi câm miệng, ngươi không nói lời nào không ai bảo ngươi câm."
Thiều Thừa che ngực lại, nếu Thiên Ngự Phong lại xuất hiện thêm một môn đồ như Lữ Thiếu Khanh, Phong chủ như hắn không còn mặt mũi làm tiếp.
Tiêu Sấm lại nói: "Kế Ngôn sư điệt, con cũng biết, ta mang nha đầu này đến Thiên Ngự Phong, rất nhiều người nhìn thấy. Nếu sư phụ con nói không nhận nha đầu này, đến lúc đó truyền ra ngoài, sẽ nói người làm Đại sư huynh như con sợ có thêm một sư muội có danh tiếng vượt qua con."
Kế Ngôn tức giận: "Ai dám?"
Thiều Thừa liếc mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái, Lữ Thiếu Khanh bình tĩnh nhìn Thiên Cơ Bài, không buồn ngắm nhìn bên này một cái.
Tiểu tử này!
Muốn nói ngươi không làm quân sư đầu chó ở phía sau, vi sư ta là người đầu tiên không tin.
Thiều Thừa nói với Kế Ngôn: "Nếu đã như vậy, nhận nàng đi, ngày sau ta sẽ cố gắng dạy nàng."
Thiều Thừa biết tính cách đệ tử của mình, Lữ Thiếu Khanh đều đã ra mặt làm quân sư đầu chó, nảy ra chủ ý.
Chuyện này đã ổn định rồi. Chủ động lên tiếng, là cho Đại đệ tử một bậc thang.
Lữ Thiếu Khanh đâm đao nói: "Sư phụ, chính ngài tự dạy mình cũng đủ quá sức rồi, đừng dạy hư đệ tử."
Huyết áp Thiều Thừa lại tăng vọt: "Câm miệng, còn nói nữa, có tin ta sẽ giam cầm ngươi hay không?"
Kế Ngôn nói với Tiêu Y: "Bái sư đi."
Tiêu Sấm mừng rỡ, vội vàng bảo Tiêu Y bái sư.
"Đệ tử Tiêu Y, ra mắt sư phụ! Ra mắt Đại sư huynh, ra mắt Nhị sư huynh."
"Bái sư rồi, lễ vật bái sư đâu? Còn món quà của hai vị sư huynh chúng ta thì sao?" Lữ Thiếu Khanh nói.
Thiều Thừa hét lên với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi đi sang một bên cho ta, câm miệng. Đồ nhi không cần để ý tới hắn nói bậy, giản lược mọi thứ là được."
Thiều Thừa cũng rất hài lòng đối với việc nhận Tiêu Y. Thiên Ngự Phong quá ít người.