Phương Hiểu giật mình, nghĩ đến vừa nãy hình như mình có nhìn thấy Chương Cẩm đi ra từ trong phòng của đám Tạ Sùng.
Sắc mặt nàng lạnh xuống, nhìn chằm chằm Chương Cẩm: "Ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi lại xúi giục bọn họ đi tìm Lữ công tử gây phiền toái không?"
Chương Cẩm có ý muốn phủ nhận, nhưng lại cúi đầu theo bản năng.
Nhìn thấy bộ dáng này của hắn ta, Phương Hiểu tức giận.
"Hỗn trướng."
Chương Cẩm có chút không phục nói: "Tiểu thư, cho dù hắn là đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu Phái thì như thế nào? Thực lực thì bình thường, ngài không cần phải ăn nói khép nép với hắn như vậy. Thân phận của tiểu thư cũng không kém hắn."
"Hơn nữa, hai vị công tử Quy Nguyên Các cũng nói, đây là ân oán cá nhân của bọn họ, sẽ không liên lụy đến tửu lâu chúng ta."
"Đồ không có mắt."
Phương Hiểu thật muốn đánh người: "Ngươi đợi ở chỗ này cho ta, khi trở về ta sẽ thu thập ngươi sau."
Phương Hiểu cũng vội vàng rời khỏi tửu lâu, đuổi theo hướng Lữ Thiếu Khanh rời đi.
Loading...
Thời gian tiếp xúc của Phương Hiểu và Lữ Thiếu Khanh không lâu, nhưng nàng ra đời rèn luyệ sớm nên nhìn người rất chuẩn.
Lữ Thiếu Khanh không phải là một người dễ chọc. Nàng cho rằng Lữ Thiếu Khanh là một người vô sỉ, không biết da mặt là thứ gì, hơn nữa hắn còn rất thông minh.
Hôm nay nhìn như là Trương Chính và Ngô Thiên Tung của Quy Nguyên Các đến tìm hắn gây phiền toái.
Nhưng trên thực tế là Chương Cẩm ở sau lưng giúp đỡ.
Vậy mà Lữ Thiếu Khanh có thể nhìn ra được, chỉ dùng một câu nói liền làm cho hành động của Chương Cẩm trở thành trò cười.
Buộc lão bản đằng sau màn là nàng phải tự mình ra mặt, phải trả một cái giá rất lớn để mọi thứ có thể lắng xuống và biến nguy cơ thành cơ hội là có thể kết nối với Kế Ngôn.
Mọi chuyện vốn chấm dứt ở đây thì có thể nói là hoàn mỹ. Ngoại trừ việc Phương Hiểu nàng sẽ phải nghẹn lòng một khoảng thời gian.
Nhưng Chương Cẩm lại không phục, tiếp tục gây phiền toái cho nàng.
Phương Hiểu vừa đuổi theo, vừa mắng to Chương Cẩm ở trong lòng.
Nhưng mà nàng có thể làm gì chứ? Chương Cẩm là người mà cha nàng đưa cho nàng. Gây ra phiền toái cho nàng, nàng cũng chỉ có thể tự mình giải quyết.
Thực lực của Phương Hiểu không kém, Trúc Cơ kỳ tầng 7, là thực lực Trúc Cơ kỳ hậu kỳ.
Nàng một đường đuổi theo, ra khỏi Quy Nguyên Các, đi thẳng đến Lăng Tiêu Phái.
Dưới bóng đêm, Phương Hiểu như tiên tử chạy dưới ánh trăng, cảnh sắc nhanh chóng lui về phía sau.
Không lâu sau, nàng thấy xa xa có bóng người lóe lên, đang nhanh chóng chạy đi.
Chính là Trương Chính.
Trương Chính cũng đang bay nhanh, nhìn phương hướng, Phương Hiểu khẳng định Trương Chính đang đuổi theo Lữ Thiếu Khanh.
Phương Hiểu đang muốn mở miệng kêu Trương Chính dừng lại, bỗng nhiên trong rừng cây trước mặt có một bóng đen lao ra, bay thẳng về phía Trương Chính
Trương Chính ở phía trước hét lớn một tiếng: "Ai vậy?"
Sau đó hai bên đánh nhau kịch liệt.
Phương Hiểu cả kinh, chẳng lẽ Lữ Thiếu Khanh phát hiện Trương Chính, hai bên đánh nhau?
Phương Hiểu thu liễm thân ảnh, cẩn thận từng li từng tí trốn đi. Nàng phát hiện ra người đánh nhau với Trương Chính dường như là một người bịt mặt.
Phương Hiểu giật mình, cổ tay vội vàng lật lên, một ngọc phù được dán lên người. Hơi thở của nàng lập tức biến mất, nàng cẩn thận trốn ở một bên nhìn.
Sau khi quan sát một lúc, nàng phát hiện người bịt mặt có thực lực rất mạnh.
Dao động mà linh lực phát ra tuyệt đối là cảnh giới của người ở Kết Đan kỳ.
Trương Chính chỉ có Trúc Cơ kỳ, khó có thể ngăn cản.
Nhìn thấy người bịt mặt công kích sắc bén, rất có tư thế không lấy được tính mạng của hắn thì sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa pháp bảo phòng ngự trong tay mình từng món từng món bị hủy. Trong lòng Trương Chính hoảng hốt, hắn hô to: "Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Ta và ngươi thì có thù oán gì?"
Người bịt mặt lạnh lùng không đáp lại, mà khẽ quát một tiếng: "Đi chết đi."
Người bịt mặt hét lớn một tiếng, hai tay kết ấn, linh lực tản ra dao động khủng bố mãnh liệt hướng về phía Trương Chính.
Món pháp bảo phòng ngự cuối cùng của Trương Chính đã ầm ầm sụp đổ dưới công kích khủng bố này.
"A!"
Miệng Trương Chính phun máu tươi nặng nề đụng vào một cái cây, hôn mê bất tỉnh.
Người bịt mặt chậm rãi đi tới trước mặt Trương Chính. Hắn ta cười lạnh một tiếng: "Giết ngươi rồi giá họa cho Lữ Thiếu Khanh, gây thêm chút phiền toái cho Kế Ngôn thôi."
Ngay khi hắn định ra tay thì một giọng nói vang lên.
"Ta ngược lại muốn xem là ai muốn giá họa cho ta?"
"Ai?"
Người bịt mặt và Phương Hiểu trốn trong bóng tối đều cả kinh.
Lữ Thiếu Khanh bước ra khỏi bóng tối.
Người bịt mặt nhịn không được giật mình: "Lữ Thiếu Khanh?"
Lữ Thiếu Khanh tò mò nhìn chằm chằm người bịt mặt: "Ngươi biết ta? Ngươi là ai?"
Người bịt mặt cười lạnh: "Tên phế vật này tự tìm đường chết, cũng đúng lúc. Cùng tiễn ngươi lên đường thôi."
Sau khi nói xong, hắn ta phát động tấn công trước.
Hai tay hắn ta kết ấn một lần nữa, linh lực bàng bạc mãnh liệt mà ra.
Xung quanh giống như nổi lên một cơn bão, cây cối bị thổi đến vang lên "ào ào".
Linh lực khổng lồ hình thành một phong nhận (lưỡi đao gió) vô cùng sắc bén, chỉ thẳng vào Lữ Thiếu Khanh.
"Đi!"
Người bịt mặt hét lớn một tiếng, vô số phong nhận cắt đứt từng tầng không khí, bắn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Cây cối cản trở bị phong nhận lướt qua, trở thành bột phấn đầy trời.
Đối mặt với phong nhận điên cuồng lao đến, trong tay Lữ Thiếu Khanh xuất hiện một thanh trường kiếm.
Người bịt mặt cười lạnh một tiếng: "Một tên phế vật như ngươi mà cũng dám ngăn cản ta sao?"
Trường kiếm của Lữ Thiếu Khanh khẽ nhấc về phía người bịt mặt.
Một con chim nhỏ đỏ rực đột nhiên xuất hiện trên mũi kiếm.
Nó ngạo kiều đứng trên mũi kiếm, sửa sang lại bộ lông đỏ rực một chút.
Hai tròng mắt nhìn chằm chằm người áo đen, bỗng nhiên thét chói tai một tiếng, mở cánh bay về phía người áo đen.
Một đợt kiếm ý bàng bạc phóng lên trời, đâm thủng màn đên, cũng đánh nát phong nhận.
Con chim nhỏ bay về phía phong nhận, phong nhận vô cùng sắc bén lần lượt vỡ vụn trước mặt nó.
"Kiếm, kiếm ý?"
Người bịt mặt khiếp sợ, lớn tiếng hét lên.
Mà Phương Hiểu núp trong bóng tối quan sát mở to hai mắt, cũng vô cùng khiếp sợ.
Người bịt mặt đã bị dọa đến mức luống cuống tay chân, hắn nhanh chóng lui về phía sau.
Pháp bảo không ngừng xuất hiện, từng cái từng cái cấm chế phòng ngự xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Làm sao, làm sao có thể..."
"Kiếm ý hóa hình của Kế Ngôn, ngươi, ngươi cũng có thể làm được? Ngươi, ngươi không phải là một phế vật sao?"
Người bịt mặt mặc dù là cảnh giới Kết Đan, nhưng mà đối mặt với kiếm ý hóa hình, hắn không có bất kỳ tâm tư ngăn cản nào.
Con chim bay đến trước mặt người bịt mắt, hét lên một tiếng.
Kiếm ý kích động, cuồng bạo cắn nuốt hết thảy.
Phòng ngự của người bịt mặt giống như giấy dán, dễ dàng bị xuyên thủng dưới sự công kích của chim nhỏ.
"Oanh!"
Con chim nhỏ biến thành thanh kiếm bao phủ người bịt mặt.
"A..."