logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

"Tiểu Hồng?"

Lữ Thiếu Khanh sửng sốt, sau đó cười ha ha: "Không sai, đích thật là tên Tiểu Hồng."

Con chim nhỏ màu đỏ trên cây cứng đờ, thẳng tắp rơi xuống từ trên cao.

"Bịch!"

Con chim nhỏ màu đỏ rơi xuống đất, cơ thể vô cùng cứng ngắc.

Tiêu Y nhìn thấy dáng vẻ của con chim đỏ, đau lòng: "Tiểu Hồng, nó, nó không sao chứ?'

"Chít chít...."

Con chim nhỏ màu đỏ bị gọi là Tiểu Hồng bật dậy, vèo một cái bay lên. Khi bay đến trên võng, nó giơ cánh phải chỉ vào Tiêu Y, mở miệng kêu ríu ra ríu rít.

Dường như đang phản đối hành vi vô trách nhiệm này của Tiêu Y.

Có thể đặt tên cho người khác một cách vô trách nhiệm như vậy sao? Thân thể đỏ liền gọi là Tiểu Hồng sao? Nếu lông của nó là màu đen, có phải là sẽ gọi nó là Tiểu Hắc hay không? Không thể nghĩ ra một cái tên dễ nghe hơn để đặt cho nó sao?

Loading...

Không nghĩ tới Tiểu Hồng lại có linh tính như vậy, đôi mắt to của Tiêu Y chợt lóe lên.

"Nhị sư huynh, Tiểu Hồng là sủng vật huynh nuôi sao? Nó đang nói cái gì vậy?"

Lữ Thiếu Khanh nói: "Nó nói nó rất thích cái tên này, cám ơn muội đã đặt tên."

Tiêu Y híp mắt lại thành một đường: "Không cần khách khí."

Sau khi nói xong lại đưa tay muốn sờ sờ Tiểu Hồng.

Lại không ngờ bị Tiểu Hồng đánh một cái.

"Ôi."

Lữ Thiếu Khanh tát nó một cái: "Đây là sư muội ta, khách khí với nàng một chút. Nếu không nghe lời, ngày sau không cho ngươi ăn nữa."

Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Tiểu Hồng, tình yêu của Tiêu Y càng thêm tràn ngập, nàng nói: "Không có việc gì, không có việc gì."

"Nhị sư huynh, Tiểu Hồng thích ăn linh đậu không? Ta có thể dẫn nó đi ăn."

Vừa nghe có đồ ăn, Tiểu Hồng lập tức bay tới bả vai Tiêu Y.

Lữ Thiếu Khanh mắng to: "Đồ tham ăn."

Tiêu Y nâng Tiểu Hồng trong tay, lấy tay vuốt ve lông vũ của Tiểu Hồng.

"Thật mượt mà, còn mềm mại hơn so với tóc ta, thật hâm mộ mà."

Tiểu Hồng ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ đảo một cái. Mặc dù chỉ là một con chim, nhưng lại có thể làm cho người ta cảm giác được biểu hiện ngạo nghễ của nó.

"Nhị sư huynh, ta mang nó đi ăn linh đậu được không?"

Lữ Thiếu Khanh nói: "Nó chỉ ăn luộc thôi."

"Có đúng không?"

Tiêu Y nói: "Vậy ta đi mua chút về nấu cho nó ăn."

Lữ Thiếu Khanh nói: "Quá phiền toái rồi, gọi đồ ăn ngoài là được."

Tiêu Y rất biết cách làm người: "Đi thôi, Nhị sư huynh, ta mời huynh ăn một bữa cơm được không?"

Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh sáng ngời, sau đó cảnh giác hỏi: "Muội có linh thạch không? Đừng đến lúc đó lại bảo ta trả tiền, ta nói cho muội biết, ta cũng không có linh thạch. Nếu mà không có linh thạch thanh toán, muội tự ở lại rửa chén trả nợ nhé."

Tiêu Y tức chết: "Nhị sư huynh, huynh cũng không khỏi quá coi thường ta đi. Ta ít nhiều vẫn là có chút linh thạch, tuy rằng không nhiều lắm, thế nhưng mời huynh ăn một bữa cơm thì vẫn trả được."

Lữ Thiếu Khanh nói: "Ta ăn rất tốt đấy, muội chắc chưa?"

Tiêu Y hào khí nói: "Yên tâm đi, huynh cứ việc yên tâm ăn."

Lữ Thiếu Khanh nói: "Được rồi, vậy ta sẽ không khách khí với muội nữa, đi thôi."

Có ăn, Lữ Thiếu Khanh không ngại xuống núi một chuyến.

"Có muốn gọi cả sư phụ và Đại sư huynh không?"

"Không cần." Lữ Thiếu Khanh nói: "Sư phụ muốn tu luyện, Đại sư huynh không tu luyện đến mười ngày nửa tháng sẽ không để ý tới chuyện khác. Chuyện kiếm động đủ để hắn bận rộn một thời gian rồi..."

Lữ Thiếu Khanh dẫn Tiêu Y đi xuống chân núi.

Lăng Tiêu Phái được xây dựng trên núi, dưới chân núi là thành trì nơi phàm nhân, tu sĩ ở lẫn lộn. Thành trì này gọi là thành Lăng Tiêu, được Lăng Tiêu Phái che chở.

Lăng Tiêu Phái là một trong ba môn phái lớn ở Tề Châu. Đương nhiên sẽ là lựa chọn hàng đầu của rất nhiều người bái sư cầu nghệ.

Đồng thời đệ tử ngoại môn trong môn phái rất thích đến nơi này làm việc kiếm chút tiền. Mặc dù là tu sĩ, ham muốn ăn uống vẫn phải có.

Do đó, có rất nhiều tiệm cơm, quán rượu được mở ở dưới chân núi.

"Nhị sư huynh, chúng ta ăn ở đâu?"

Sau khi Tiêu Y đi tới nơi này, phát hiện nơi này có quá nhiều nơi để ăn uống.

Lữ Thiếu Khanh nói: "Đi theo ta."

Lữ Thiếu Khanh đi tới một tửu lâu, xem ra là mới mở. Những bông hoa hồng ở cửa vẫn chưa được gỡ bỏ.

Lữ Thiếu Khanh nói: "Chính là ở đây."

Vừa vào cửa, Lữ Thiếu Khanh đã gặp một người. Là người quen.

"Nha, Vương sư đệ, ngươi làm ở chỗ này sao?"

Vương Nghiêu quay đầu nhìn, kinh hỉ nói: "Lữ sư huynh, sao huynh lại tới đây?"

Lữ Thiếu Khanh nói: "Không phải đệ nói Hồ lão đầu nhảy việc tới nơi này sao?"

"Đúng lúc, ta mang theo sư muội tới nơi này ăn thử."

"Sư muội?"

Ánh mắt Vương Nghiêu dừng lại trên người Tiêu Y bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.

"Vương sư huynh, xin chào."

Tiêu Y khách khí hành lễ.

Lữ Thiếu Khanh nói: "Nàng là đệ tử thân truyền mà sư phụ ta mới nhận, Tiêu Y."

Vương Nghiêu kinh ngạc.

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn