Âm thanh hệ thống vang lên:
- Ký chủ cũng không nên vội mừng. Điều kiện tiến hóa của ong chúa rất hà khắc. Suy cho cùng bản thân nó cũng không trực tiếp chiến đấu mà chỉ có quân đội của nó chiến đấu nên rất khó để nó có thể tiến hóa. Điều này ngược lại cũng khiến cho các con ong thợ khác, chiến đấu rất tốt nhưng lại không có cơ hội được tiến hóa do bị liên kết với ong chúa kìm hãm. Huống hồ mặc dù ong chúa tiến hóa có thể khiến cả đàn hàng vạn con tiến hóa theo nhưng suy cho cùng bọn chúng cũng chỉ là côn trùng cấp thấp. Việc tiến hóa một đàn côn trùng cấp thấp cũng không mang lại giá trị quá lớn trong chiến đấu.
Ta mấp máy môi, có chút giật giật:
- Hệ thống à! Không phải là ta đang vui sao? Ngươi có thể cho ta cười sướng xong rồi hãy đổ cho ta một gáo nước lạnh hay không?
Mặc dù hệ thống cảnh báo như vậy nhưng tâm trạng của ta vẫn vô cùng lạc quan:
- Đúng là có những khó khăn riêng, nhưng việc tiến hóa ong chúa rõ ràng là vẫn ngon lành hơn tiến hóa cho cả đàn của nó từng con một. Còn về việc đàn ong này sau khi tiến hóa có thể đạt được trạng thái chiến đấu như thế nào thì bản thân ta cũng vô cùng chờ mong. Dù gì thì trước mắt đối với ta, đây cũng là một nguồn trợ lực lớn.
Hơn nữa có được cũng khá dễ dàng. Trước mắt liền có được 10 tấm thẻ bài ong chúa khiến cho ta không kìm nén được má há mồm mỉm cười.
Nhìn mười con ong chúa bay lượn trên bầu trời, toàn thân tỏa ra linh khí, hơn nữa toàn bộ đàn ong cùng tổ ong của mình biến mất, trở thành những tấm thẻ bài lơ lửng bay quanh người ta rồi hòa vào trong không ddi.t triệu hoán mà biến mất khỏi tầm mắt, người nông dân thở ra một hơi, cảm giác trong lòng mặc dù mất mát nhưng lại vô cùng vui vẻ.
Ta nắm lấy tay của anh mà nói:
- Cám ơn! Lần này anh đã lập đại công rồi! Về số tiền chi phí nuôi đàn ong này, đợi sau khi chiến thắng ta nhất định sẽ báo với làng trả lại cho anh gấp bội. Sau khi nhìn thấy đàn ong của anh bảo vệ thôn của chúng ta thế nào, ta chắc chắn mọi người sẽ không tiếc gì với anh cả!
Loading...
Người nông dân khi nghe thấy ta nói sau khi chiến thắng thì cảm thấy rất vui mừng liền nói:
- Chỉ cần có thể chiến thắng, đến lúc đó muốn sao cũng được! Ta không cần gì! Nếu như không có cậu thì đàn ong này của ta cũng vô dụng. Ta thậm chí còn muốn phá bỏ bọn chúng để lấy mật giúp đỡ cho dân làng.
Sau khi trò chuyện vui vẻ với người chủ cũ của đàn ong, ta lại trở về gặp mọi người tại phòng họp của thôn báo cáo tình hình. Trước đó cũng nghe mọi người tổng hợp lại những việc đã làm hôm nay. Mặc dù công sự phòng ngự đã bước đầu được xây xong nhưng thời ddi.t gấp gáp sợ rằng năng lực phòng ngự cũng rất yếu.
Có thiết kế một số bẫy rập, ngoài ra đội trinh sát bên ngoài sau khi trèo lên một ngọn cây lớn thì đã nhìn thấy bóng dáng của kẻ địch đang tiến về bên này.
Nếu nhìn qua thì số lượng còn nhiều hơn dự kiến.
Nghe thấy thông tin này, trong lòng ta trĩu nặng.
Ta liền thông báo với mọi người.
Hiện tại lực chiến của ta sau khi tổng hợp lại thì có thể miễn cưỡng chống lại được đội hình khoảng hơn trăm tên giống như báo cáo trước đó. Nếu như kẻ địch đông hơn dự kiến vậy chắc chắn phải nhờ đến mọi người đồng tâm hợp lực chiến đấu.
Dừng một chút, ta nói tiếp:
- Hiện tại trong làng chúng ta, ta đã huy động tất cả những vật nuôi có thể giúp chúng ta chiến đấu, ngoại trừ chó, trâu và ong ra thì đáng kể nhất vẫn là một trang trại rắn độc và một đàn lợn nòi. Những động vật nuôi này có thể kết hợp cùng một số bẫy đơn ddi.t để tạo ra hiệu quả chiến đấu rất tốt. Ta nghĩ ít nhất, trong nhưng giây phút giao tranh đầu tiên khiến cho kẻ địch bất ngờ chuốc lấy thương tổn rất lớn. Theo những gì ta biết thì chủng tộc dã man nhân này năng lực chiến đấu rất tốt nhưng tư duy thì kém một chút. Đối với loại hình chiến đấu bẫy rập và bất ngờ này sẽ mang đến hiệu quả rất lớn.
Ta nói ra với tâm trạng phiền muộn. Hiện tại hi vọng lớn nhất của mọi người là ta cũng không dám đứng ra đảm bảo thắng lợi khiến cho bản thân cảm thấy rất áy náy. Nhưng ngược lại khi ta vừa nói xong thì tất cả mọi người đều vỗ tay hò reo.
Tộc trưởng phu nhân tiến lên, vỗ lấy vai ta, nhìn ta bằng ánh mắt tự hào nói:
- Hùng à! Không ngờ con lại có thể mang đến cho chúng ta bất ngờ lớn như vậy! Với năng lực một mình có thể đối chiến lại cả trăm tên dã man nhân đáng sợ mà con vừa nói đối với chúng ta đúng là sự trợ giúp quá đỗi bất ngờ và lớn lao! Cám ơn con vì đã sinh ra trên mảnh đất này và trợ giúp chúng ta chống lại kẻ thù!
Thậm chí một số người còn rơi nước mắt. Ta nghe thấy một người dân làng nói:
- Nhớ năm xưa ta đã nói chúng ta phải hết lòng đối xử thật tốt với cậu ấy! Cậu ấy chính là món quà mà thần linh gửi tới thôn làng chúng ta! Xem ra ta nói không sai một chút nào! Hiện tại đã được chứng thực rồi! Hu hu!
Ta nhìn về phía tất cả mọi người xúc động nói:
- Hiện tại một đàn ong của ta cử đi trinh sát đã phát hiện ra kẻ địch đang đến rất gần chúng ta. Có điều bọn chúng hình như vẫn bị lạc đường, đang tổ chức ngủ nghỉ trong rừng. Ta chắc chắn đến ngày mai chúng có thể phát hiện ra nơi này. Hiện tại ta có thể tấn công trước bọn chúng bằng ong rừng nhưng nếu làm vậy bọn chúng sẽ không bị thương tổn quá lớn. Nếu có thể khiến chúng sợ rút lui thì quá tốt nhưng điều này rất khó xảy ra. Ngược lại, nếu chúng vẫn quyết định tấn công, ngược lại có sự đề phòng với đàn ong của ta mà chuẩn bị lửa trong đợt tấn công sắp tới thì bên phía ta sẽ mất đi lợi thế rất lớn. Ta muốn bàn bạc với mọi người để đưa ra phương án tốt nhất. Mọi người có suy nghĩ thế nào?
Nghe thấy hai phương án mà ta nói ta thì mọi người trầm mặc.
Đúng là hiện tại dùng ong tập kích sẽ khiến cho kẻ địch hoảng loạn, thậm chí chắc chắn sẽ rút lui tạm thời. Nhưng nếu bọn chúng quay lại có chuẩn bị lửa để đối phó với đàn ong thì bên phía ta sẽ gặp rất nhiều thiệt thòi.
Ngoài trừ đối phó với ong. Lửa ngược lại trở thành khắc tinh của binh đoàn thú vật mà ta triệu hồi ra. Hơn thế nữa, nói chung, đối đấu với lửa bản thân cả chúng ta là con người cũng gặp rất nhiều bất lợi. Tốt nhất trong khi đám dã man nhân đó hiếu chiến, háo thắng, ỷ vào hình thể và sức mạnh thì cứ để bọn chúng ồ ạt tấn công rồi cho một kích trí mạng bằng tất cả sức lực là lựa chọn tốt nhất. Không nên đánh động để chúng đề phòng làm gì.
Suy nghĩ này rất nhanh được mọi người đưa ra và tán đồng.
Trưởng thôn phu nhân tên gọi Phương Hoa nhìn về phía ta lo lắng nói:
- Hùng à! Theo chúng ta thì không nên đánh rắn động cỏ! Trước mắt công sự tuy thô sơ nhưng cũng đã được hoàn thành. Tất cả mọi người đều đã sẵn sàng cho một trận chiến. Huống hồ kẻ địch lần này rất tàn ác và man rợ. Bọn chúng nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Mục tiêu của chúng ta là tiêu diệt chúng khi có cơ hội chứ không phải là đánh đuổi bọn chúng trong thời ddi.t ngắn. Do đó hãy chờ chúng tấn công rồi chúng ta sẽ cho chúng một bài học đắt giá! Ta muốn chúng phải trả giá cho những tội lỗi mà chúng đã gây ra!