Viên chỉ huy dã man nhân thở dài:
- Diệp Bối tiểu thư! Ta không muốn thần phục nhân loại! Chính bọn chúng đã đánh giết tộc nhân ta, dồn chúng ta về hoang nguyên cằn cỗi, để con cháu chúng ta sống trong khổ sở, đói rét. Xin thứ lỗi cho ta! Những người còn lại! Các ngươi đã nghe Diệp Bối tiểu thư nói! Các ngươi có thể tùy thời quyết định để giữ mạng sống của mình!
Những thành viên man tộc khác mặc dù bị trọng thương nhưng nghiến răng nói:
- Chúng ta theo thủ lĩnh! Chúng ta sẽ không thần phục nhân loại!
Tinh linh nữ vương nhìn thấy cảnh này mỉm cười nói:
- Sứ giả đại nhân! Ngài vừa rồi van xin chúng ta tha mạng cho bọn chúng. Hiện tại nếu như không thể ra tay thần phục được, chúng ta cũng không ngại giúp ngài một tay giết sạch tất cả. Chỉ mong ngài hãy thay mặt chúng ta giải thích lại với tự nhiên chi thần, không ngăn cản chúng ta ra tay nữa!
Ta gật đầu, rồi tiến về phía trước:
- Dã man tộc nhân, ta biết bản thân các ngươi không sợ chết, các ngươi rất anh dũng nhưng thật ra man tộc không cần các ngươi!
Thủ lĩnh dã man nhân nghe ta nói vậy thì ngẩng đầu nhìn ta rồi nghiến răng nói:
- Nhân loại! Không cho phép ngươi vũ nhục chúng ta, chúng ta sẵn sàng vì tộc của mình mà chiến đấu, đổ máu. Chúng ta chỉ là không muốn thần phục nhân loại ti bỉ các ngươi. Đó không phải là lý do ngươi sỉ nhục chúng ta!
Loading...
Ta lắc đầu:
- Không phải ý này! Các ngươi có thể không thần phục ta, nhưng các ngươi không hề lo cho tộc của mình, nói đúng hơn, giống như ngươi vậy, ngươi định kiến không muốn thần phục ta trong khi Diệp Bối nàng đã nói rằng việc này sẽ đem đến lợi ích rất lớn cho tộc nhân của các ngươi.
Các ngươi không nghĩ đến điều này bởi vì trong lòng các ngươi, điều này không đáng giá bằng sở thích được chết vô nghĩa của các ngươi. Đúng, mỗi dã man tộc nhân các ngươi khi đến nơi đây chiến đấu chính là liều mạng vì tộc nhân của mình. Nhưng đó là để các ngươi mang về cho tộc nhân của mình tương lai vượt qua mùa đông khắc nghiệt chứ không phải để các ngươi chết một cách lãng phí tại đất này.
Tộc nhân của các ngươi cần những người còn sống và mang về cho họ trợ giúp giống như Diệp Bối và những người thần phục ta chứ không cần một đám tự cao, muốn chết một cách vô nghĩa mà không trợ giúp được gì cho tộc nhân của mình trong hoàn cảnh khó khăn sắp tới.
Các ngươi biết mùa đông tới đáng sợ như thế nào nên các ngươi tới nơi này để tìm đường sống cho tộc nhân, cho cha mẹ và vợ con.
Vậy các ngươi chết ở đây như thế này rồi, không mang đến cho họ trợ giúp, các ngươi bỏ mặc họ đối diện với mùa đông tàn khốc sắp tới như thế nào đây!
Các ngươi chết là xong! Đúng! Bởi vì các ngươi muốn thế! Bởi vì các ngươi cảm thấy mình đã sống đủ! Có thể lựa chọn một cái chết mà các ngươi muốn, mà các ngươi thấy có ý nghĩa!
Nhưng vợ con các ngươi thì sao? Con trẻ của các ngươi thì sao? Bọn chúng đã sống đủ chưa?
Ta chỉ tay về phía của thủ lĩnh dã man nhân:
- Ngươi có thể lựa chọn cái chết cho mình, đó là vì ngươi dũng cảm. Con mẹ nó! Nói không biết ngượng sao? Ngươi đánh trận thì thất bại, có cơ hội giúp đỡ tộc nhân cũng từ chối, lựa chọn một cái chết thật nhẹ nhàng có cần thổi lên cái khí thế dũng cảm chết tiệt đó hay không?
Ngươi khinh miệt nhân loại vì đã đẩy tộc nhân của ngươi đến đường cùng trong thảo nguyên, đó là lý do ngươi từ chối sự giúp đỡ dành cho tộc nhân của mình từ chúng ta? Ngươi có quyền từ chối sao? Có quyền thay bọn họ, những đứa bé vô tội đó từ chối để giống như ngươi đi chết sao?
Ngươi già rồi! Sống đẫy rồi nghĩ người khác cũng giống như tất cả lũ phế vật hèn nhát chỉ biết chết một cách nhàn hạ vô tích sự không giúp được gì cho tộc nhân của mình hay sao?
Không phải đâu! Để ta nói cho các ngươi biết. Có gan sống tiếp mới là anh hùng! Có gan quỳ xuống trước ta mà thần phục để mang đến cho tộc nhân các ngươi cơ hội đó mới là dũng cảm!
Còn con mẹ nó! Muốn chết một cách vô tích sự thì cứ việc làm! Đừng mang cái vô tích sự đó để làm nản lòng những người này, những người đang sống tiếp rồi sau này trợ giúp cho tộc nhân của các ngươi. Làm những việc mà đám phế vật chết ngu như các ngươi không đóng góp gì được!
Nói ta sỉ nhục các ngươi! Ha ha ha ha! Các ngươi đã chết rồi! Hơn nữa chết một cách ngu xuẩn, chết một cách vô tích sự như thế, thân xác ở nơi đất khách quê người làm mồi cho giun cho bọ, vợ con ở nhà cũng đói chết vì sự vô dụng và hèn nhát của các ngươi. Các ngươi còn quan trọng cái thanh danh và nhân phẩm gì mà sợ ta, kẻ vừa cứu các ngươi một mạng, cho các ngươi cơ hội được trợ giúp tộc nhân của mình sỉ vả.
Các ngươi cũng thật là biết tự ái đấy!
Nghe được những lời ta nói, tinh linh nữ vương cũng không khỏi trầm trồ:
- Khả năng hùng biện thật là tốt!
Đoạn nàng nhíu mày:
- Nếu người này đúng là sứ giả đại nhân thì tốt! Nếu không hắn mưu mẹo như vậy, lại dối trá, chúng ta nhất định phải cực kỳ đề phòng.
Thủ lĩnh dã man nhân nhìn về phía ta:
- Nhân loại! Lời ngươi nói cũng không hẳn là sai! Đích thực chúng ta không sợ chết! Có điều nếu chết một cách vô ích như thế này đâu phải là mong muốn của chúng ta. Nhưng... Ta chỉ muốn biết... Ngươi có thể thật sự giúp đỡ được tộc nhân của ta hay sao?
Diệp Bối thở dài nói:
- Tất cả các ngươi không cần hoài nghi điều này! Thật ra, trước mắt các ngươi là một ma pháp sư vô cùng cường đại, có thể làm những điều tưởng chừng không thể. Hiện tại ngài đã có ý muốn giúp đỡ cho tộc nhân của ta vậy đó là điều vô cùng tốt. Ta tin rằng, sau khi ký kết khế ước với ngài, các ngươi sẽ lập tức hiểu được điều ta vừa nói.
Khẽ dừng một chút, Diệp Bối xúc động đến chảy nước mắt nói:
- Từ khi ký kết khế ước với đại nhân. Ta cùng các tộc nhân khác có thể không cần ăn uống mà vẫn được bổ sung năng lượng từ một trường không ddi.t thẻ bài đặc biệt.
Viên thủ lĩnh nghe thấy vậy hai mắt tỏa sáng, rụng rời nói:
- Điều này... Điều này là thật!