Tế tư nghe tên thủ lĩnh nói vậy thì nghiến răng nói:
- Thủ lĩnh đại nhân xin chớ coi thường ta! Bản lĩnh của ta chắc chắn không thua kém tên nhân loại này! Cho dù là hắn triệu hồi được ra kỵ sĩ cường đại như vừa rồi ta cũng có thể thi triển tự nhiên pháp tắc giết chết hắn. Đừng quên trọng giáp kỵ binh của nhân loại sợ hãi nhất chính là sấm sét do ta tạo ra!
Tên dã man nhân thủ lĩnh nghe hai người nói chuyện một hồi như vậy thì quát lớn:
- Thôi! Hai ngươi đừng cãi nhau nữa! Bản đại nhân thực sự rất buồn ngủ! Hiện tại nghe hai ngươi cãi nhau như vậy thực quá nhức đầu rồi!
Nói đoạn hắn quay ra hỏi tên thủ lĩnh:
- Ta hỏi ngươi! Ngươi có thể đánh thắng đán phía trước không? .
Tên thủ lĩnh nghiến răng nói:
- Cho dù là đám kỵ binh cưỡi trâu đó vào thời kỳ toàn thịnh cũng không thể ngăn cản được chúng ta! Huống hồ là hiện tại! Cho dù binh lực của bọn chúng có gấp đôi chúng ta cũng có thể tiến vào dễ dàng. Không phải là chiến thắng. Mà đảm bảo với Nhã Cát đại nhân là toàn thắng với rất ít thương tổn!
Nhã Cát đại nhân vỗ vào vai của tên dã man nhân thủ lĩnh cái đốp rồi nói:
- Tốt!
Loading...
Đoạn hắn quay sang hỏi tên tế tư bên cạnh:
- Vậy ngươi có chắc chắn đấu lại được tên ma pháp sư phía trước không?
Tên tế tư này là một kẻ tâm tính cẩn thận, nếu bình thường sẽ khuyên bảo Nhã Cát đủ đường nhưng vừa rồi khuyên bảo mãi mà thằng này không nghe, lại còn bị tên dã man nhân thủ lĩnh đối diện khinh miệt mình là người nhát gan. Vừa rồi thằng này trả lời rất ngông cuồng nhưng đích thực là hoàn toàn đúng, hiện tại mình mà trả lời theo kiểu ta không chắc lắm thì kiểu gì cũng bị chê cười. Hắn hiện tại thấy bên mình giống như tên đã giương cung, mặc dù trong lòng cẩn thận thì cũng không thể làm gì khác, dẫu sao dã man nhân bọn chúng cũng là một chúng tộc trí tuệ thấp, việc các tế tư thông minh như bọn chúng nói mãi mà đám óc lợn trước mặt không chịu hiểu cũng là chuyện diễn ra hàng ngày. Hắn chỉ có thể thở dài mà nói:
- Bẩm Nhã Cát đại nhân, ta tinh thông ma pháp tự nhiên, nếu là đối phó với các sinh vật triệu hồi của tên ma pháp sư phía trước có thể cách xa hàng dặm một chiêu miểu sát. Chẳng qua hiện tại hắn đang ở chỗ đông người, đòn đánh lôi điện của ta sẽ bị giảm sức mạnh và độ chính xác nếu không ta đã lập tức giết chết hắn cho ngài xem!
Tên Nhã Cát nghe thấy tế tư nói thế thì gật gù:
- Tốt lắm! Nói vậy hai người các ngươi một kẻ dễ dàng đánh thắng quân đội của đối phương, một kẻ dễ dàng đánh thắng pháp sư của đối phương. Hiện tại cả hai đám bọn chúng đều vừa chiến đấu mà trọng thương cùng mệt mỏi vậy chẳng lao lên mà giải quyết nhanh chóng cho ta ngủ nghỉ. Nếu như bọn chúng có chuẩn bị gì đó khác thì thay vì chiến thắng dễ dàng, các ngươi đổi thành chiến thắng vất vả một chút chứ có gì đâu! Nhanh! Mau xông lên giết hết bọn chúng cho ta!
Mặc dù lời của thằng Nhã Cát này sặc mùi đạo lý nhưng từng ý đúng kết thì cực kỳ ngu xuẩn. Trong khi tên tế tư ngớ người chưa ngấm nổi lối tư duy này thì ở đối diện hắn gã dã man nhân thủ lĩnh chỉ chờ có thế lập tức không nói hai lời phất tay ra hiệu cho quân đội tiến lên, bản thân cũng xông lên trước, để lại câu nói:
- Tuân lệnh Nhã Cát Đại Nhân! Ta sẽ chứng minh cho ngài thấy ta hữu dụng hơn Khả Địch rất nhiều!
Ở phía bên này chi kỵ binh cưỡi trâu của ta mặc dù chiến thắng nhưng đều trọng thương, mà trọng giáp kỵ binh thì càng là bị thương nặng. Hiện tại nhìn thấy chi bộ đội đáng sợ được tạo bởi ba trăm tên dã man nhân thực lực cường đại lầm lì tiến đến vậy mà cũng không có ý định lùi lại, ngược lại là lao lên giữ vị trí phòng thủ phía trước, sẵn sàng cho một trận đối đầu tiếp theo.
Ở phía đằng này chúng ta có một vài cung thủ, bọn họ vốn là nông dân khỏe mạnh, được các thợ săn trang bị cho cung tên của mình làm vũ khí bọc hậu phía sau. Cũng không hy vọng gì nhiều. Nhưng hiện tại với ta mà nói có tác dụng rất trọng yếu. Ta vỗ vai vào một vài người mà nói:
- Các ngươi nhìn thấy tên thầy tế bên cạnh gã thủ lĩnh chứ?
Các cung tiễn thủ gật đầu nói:
- Vâng! Ta có thể nhìn thấy! Hùng à! Người muốn ta bắn chết hắn?
Ta tặc lưỡi:
- Không cần ảo diệu như vậy? Các ngươi bắn hắn chắc chắn không thể tạo cho hắn uy hiếp. Nhưng ta cần các ngươi giương cung nhăm nhe vào hắn một chút. Vào thời khắc mấu chốt hấp dẫn sự chú ý của hắn. Nếu có thể bắn chết hắn, ta sẽ khen các ngươi là đại tài. Nhưng nhớ phải phô trương thanh thế, chỉ cần hấp dẫn sự chú ý của hắn là được.
Vị cung thủ trẻ tuổi chưa một lần cầm cung lớn này nghe ta nói vậy thì gật đầu như bổ củi nói:
- Yên tâm! Chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, ta sẽ bắn chết hắn!
Ta cũng cạn lời rồi! Khoảng cách này tên có thể bay tới được phía đối phương đã là rất tốt, nói gì đến bắn chết một tên dã man nhân cấp cao như vậy. .
Nhưng đang cần phô trương thanh thế, lại gặp được một tên không tự lượng sức mình thực sự là quá đỗi hợp thời.
Chỉ thấy tên cung thủ trẻ tuổi giương cung lên, nheo mắt lại ngắm về phía tên thầy tế.
Đúng, phong cách của hắn giống như kiểu mày trong tầm bắn của ông rồi, ông có thể bắn chết mày bất cứ lúc nào!
Gã thầy tế ở bên kia thấy vậy hừ lạnh:
- Nhân loại ngu xuẩn, nếu cung tên của các ngươi có lực sát thương ở khoảng cách này, nhân loại các ngươi đã được đánh giá lực chiến ngang hàng với tinh linh tộc rồi chứ không yếu ớt như hiện tại!
Mặc dù coi thường nhưng đúng là tên tế tư kia đã bị gã cung thủ trẻ ranh của bên ta hấp dẫn chú ý thật.
Bản thân thằng này tính tình cũng rất cẩn thận. Trong đầu liên tục xẹt qua mấy suy nghĩ kiểu.
Tại sao thằng đó ánh mắt lại tự tin như thế. Cái cung rách đó thực sự có thể bắn tới nơi này thật à? Không đúng! Hay hắn là tinh linh tộc giả trang! Cho dù là tinh linh tộc thì cung tên cũng phải gia trì ma pháp cũng khí tức ma pháp của bọn hắn. Ta phải cảm nhận được! Rõ ràng chỉ là một tên nhân loại yếu ớt! Hừ! Ánh mắt tự tin như vậy? Thật đáng nghi ngờ! Có lẽ là ta quá cẩn thận! Xung quanh ta còn có các vệ sĩ bảo vệ! Một tên cung thủ nhân loại ở khoảng cách xa như thế không thể làm hại được ta! Vẫn là chú tâm vào trận chiến phía trước thì hơn!