Những ngày mùa đông đầu năm mới trôi qua vô cùng yên ả, nơi náo nhiệt thì ngày càng náo nhiệt, nơi vắng vẻ lạnh lẽo lại ngày càng vắng vẻ lạnh lẽo. Trong viện của Tưởng Nguyễn mãi cũng chẳng có người đến hỏi thăm, thành ra ba người Tưởng Nguyễn lại khó mà có được quãng thời gian nhàn rỗi này.
Không khí sáng sớm trong lành mát mẻ, Bạch Chỉ và Liên Kiều cùng ngồi ở cửa may vá y phục, y phục của mấy người đều cũ đến mức không thể cũ hơn được nữa, rách lại vá. Tuy rằng khả năng thêu thùa của hai người rất tốt, khâu vá thêm mấy bông hoa lên y phục cũng có thể mặc tiếp được, chỉ có điều sợi chỉ màu sắc đẹp đối với các nàng mà nói quả thật rất quý, bình thường sẽ không dùng để khâu vá như vậy.
Nữ hài tử yên tĩnh ngồi trước cửa sổ, chăm chú nhìn trang sách trước mặt, ánh nắng chiếu lên một bên mặt hoàn mỹ của nàng. Hai hàng mi dài như cánh chim rung động nhè nhẹ, đôi mắt trong veo xinh đẹp, khiến người ta không nhịn được mà muốn dịu dàng yêu thương.
Trong lúc Liên Kiều vô tình quay đầu lại nhìn thì chợt sững sờ, vẫn biết rằng tiểu thư nhà mình là người có sắc đẹp hiếm thấy, lúc im lặng thì dịu dàng mềm mại, tựa như một bức tranh thủy mặc, lúc tàn nhẫn thì vô cùng quyến rũ sắc bén, cái này gọi là tĩnh như xử nữ động như thỏ chạy(1), câu nói này rất hợp với Tưởng Nguyễn.
(1). Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy – ý chỉ người con gái khi trầm tĩnh thì xinh đẹp dịu dàng, e thẹn như con gái chưa chồng. Khi cử động thì nhanh nhẹn, mau lẹ như thỏ chạy.
Bạch Chỉ thấy Liên Kiều sững sờ, cũng quay đầu theo nhìn lại, đăm chiêu suy nghĩ rồi nói. “Bây giờ tiểu thư lớn hơn rồi, cũng cao hơn, y phục trước đây mặc tạm cũng có chút chật, mà cũng sắp đến mùa xuân rồi, chúng ta phải dành ra chút thời gian làm hai bộ y phục mới cho tiểu thư mặc thôi.”
“Nói thì dễ.” Liên Kiều hồi thần lại, tiếp tục vá chiếc dây thắt áo trên y phục. “Qua năm mới những người đó phân phát chi phí giảm bớt một nửa, hai bộ y phục mới cũng cần không ít vải, đi đâu mà tìm. Ta thấy chúng ta vẫn nên lên núi hái chút thảo dược về đổi ít bạc, bắt đầu tích góp dần để mua vải cho tiểu thư.”
Nói xong lại ngừng một chút. “Tiểu thư của chúng ta xinh đẹp như vậy, lại toàn phải mặc quần áo cũ rích, bằng tuổi này, tiểu thư nhà khác đều ăn mặc như hoa. Tiểu thư của chúng ta dù đẹp, lại chẳng có một bộ quần áo nào ra hồn, lãng phí dung mạo một cách vô ích, nếu tiểu thư của chúng ta mặc quần áo đẹp vào, chắc chắn không có tiểu thư nào trong kinh thành có thể so sánh được.”
Bạch Chỉ nghe vậy không nhịn được cười một tiếng. “Ngươi nói nghe hay lắm, trước mắt nói gì đến kinh thành, còn chưa biết lúc nào mới có thể hồi phủ.”
Một khi nói đến chuyện hồi phủ, hào hứng của hai người đều tiêu tán, sau một lúc, Liên Kiều liền lắc đầu nói. “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, không phải tiểu thư đã nói, qua hết năm nay là có thể trở về sao? Ta nghĩ tiểu thư đã có biện pháp, chúng ta không cần phải gấp.”
Loading...
Bạch Chỉ gật đầu. “Tiểu thư là người thông minh, chỉ là. Đừng gây ra sai lầm gì mới tốt.”
Đang tán gẫu hăng say, bên ngoài có người gõ cửa, là nha hoàn Tiểu Viên tới đưa củi đốt. Thôn trang không cho các nàng than mà là củi, đây là chỉ thị của ai tất nhiên không cần nói cũng biết. Mỗi mùa đông đối với chủ tớ ba người đều là khoảng thời gian khó khăn nhất. Hết lần này tới lần khác, củi đốt chỉ được đưa tới để lấy lệ, nhiều một chút cũng không được. Trương Lan đúng là không sợ để các nàng chết cóng.
Tiểu Viên hành lễ với Tưởng Nguyễn, lấy củi trong giỏ ra, động tác cũng nhanh nhẹn, Liên Kiều đứng ở bên cạnh hỗ trợ. Sau khi làm xong, Tiểu Viên liếc quần áo trong tay Bạch Chỉ một cái, cười nói. “Tay nghề của Bạch Chỉ tỷ tỷ thật khéo léo, đường may vừa nhỏ lại vừa chắc chắn, nhìn bên ngoài cũng không thấy lộ một chút nào.”
Bạch Chỉ cười. “Chẳng qua là rách một tí thôi, vá lại rồi mặc tiếp, bình thường cũng không có ai chú ý.”
“Bạch Chỉ tỷ tỷ nói sai rồi.” Tiểu Viên lắc đầu. “Năm nay mẫu thân làm cho muội một cái áo ngắn màu hồng đào, trong lúc làm cánh tay áo bị rách một đường, muốn vá lại chỗ đó cũng không dễ, không cẩn thận còn có thể bị nhìn ra, buồn phiền vô cùng, nếu như có tay nghề giống như tỷ tỷ thì cũng không cần lo lắng rồi.”
“Chuyện này có gì khó.” Liên Kiều trả rổ lại cho Tiểu Viên. “Cứ để cho Bạch Chỉ vá cho muội là được.”
“Thật sao?” Tiểu Viên vui mừng nhìn Bạch Chỉ, ánh mắt tràn ngập sự chờ mong không thể che dấu.
Bạch Chỉ mỉm cười gật đầu. “Tất nhiên là thật, chỉ có điều chỗ của tỷ không có chỉ màu hồng phấn, muội đem đến đây đi.”
“Không thành vấn đề, đa tạ Bạch Chỉ tỷ tỷ, tỷ thật tốt.” Tiểu Viên nghe xong, lập tức cười rộ lên. “Sớm biết Bạch Chỉ tỷ tỷ dễ nói chuyện như vậy, bình thường muội nên ghé đến nhiều hơn mới đúng, chỗ muội còn một đống quần áo bị rách kìa.”
“Ngươi! Nha đầu kia.” Liên Kiều giả bộ tức giận. “Còn muốn chiếm tiện nghi ở chúng ta, ai chẳng biết nha đầu bên ngoài các ngươi, người nào người nấy đều gọn gàng, làm gì có quần áo rách rưới.”
“Ai nói gọn gàng.” Tiểu Viên mân mê miệng. “Tuy ở đây hơi quạnh quẽ, nhưng muội lại tình nguyện hầu hạ người tính tình tốt như tiểu thư. Không dối gạt hai vị tỷ tỷ, mấy vị bên ngoài quả thật khó hầu hạ vô cùng, không nói Lan ma ma, mà ngay cả con trai của bà ta cũng không phải đèn cạn dầu, bình thường đi càn quấy khắp nơi thì cũng thôi đi, gần đây lại cực kỳ quá phận, nghe nói gạt Lan ma ma đem một miếng đất trong nhà bán đi. Đêm qua Lan ma ma biết chuyện này liền nổi giận lôi đình, mấy ngày nay đám nha hoàn bọn muội đều phải cúi thấp đầu, sợ chuốc lấy xui xẻo.”
“Hả? Thật sự có chuyện này ư?” Bạch Chỉ nháy mắt ra dấu với Liên Kiều. “Mặc dù bình thường Trần Chiêu rất thích gây sự, nhưng ra tay lại không hào phóng chút nào, tại sao lại đi bán đất?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Liên Kiều nói. “Không phải muội gạt bọn ta chứ?”
“Không hề.” Tiểu Viên xua tay liên tục. “Chuyện này nha hoàn bên ngoài bọn muội đều biết, ngày đó Lan ma ma tức giận không nhẹ, nghe nói hỏi hắn đen bạc đi đâu hắn không nói, lật tung phòng ngủ của hắn lên, các tỷ đoán kết quả là gì —— một đồng xu cũng không có!”
“Hả!!” Liên Kiều kêu lên một tiếng. “Chuyện này đúng là kỳ quái, một miếng đất có thể bán không ít bạc, không thể xài hết trong mấy ngày ngắn ngủi như vậy, chẳng lẽ bạc có cánh bay đi hay sao?”
“Lan ma ma cũng thấy kì lạ, nhưng hỏi vị kia thì cái gì cũng không biết, cuối cùng còn náo loạn một trận với Lan ma ma, rồi lại nghênh ngang đi mất.” Tiểu Viên nói.
Ba người lại nghị luận về chuyện này thêm một lúc, suy đoán về Trần Chiêu đủ kiểu. Nhìn thấy sắc trời không còn sớm, Tiểu Viên liền đứng dậy cáo từ, Liên Kiều tiễn Tiểu Viên ra ngoài sân. Bạch Chỉ buông y phục trong tay, đi đến bên cạnh Tưởng Nguyễn đang đọc sách. Tưởng Nguyễn ngẩng đầu, cười như không cười nói. “Hoá ra lá gan của hắn cũng thật lớn, đất nói bán liền bán.”
“Tiểu thư.” Bạch Chỉ nói. “Tuy nô tỳ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại cảm thấy việc bán đất này là do tiểu thư thúc đẩy, trong lòng rất nghi ngờ, nhưng nô tỳ ngu dốt, nghĩ mãi cũng không rõ.”
“Nghĩ mãi không rõ?” Tưởng Nguyễn nói. “Cái này rất đơn giản.” Lời còn chưa dứt, nghe thấy bên ngoài Liên Kiều cao giọng nói. “Ngươi xông vào đây làm gì, có còn… Quy củ hay không!”
Bên kia cũng là một giọng nói nổi giận đùng đùng. “Đừng có cản đường, để cho ta đi vào!”
Bạch Chỉ sững sờ, giọng nói kia rất quen thuộc, đúng là Trần Phương. Nhưng mà Trần Phương đến đây làm gì?
Tưởng Nguyễn giang tay ra. “Nhìn xem đi, ngươi sẽ hiểu nhanh thôi.”