Sau giấc ngủ trưa là thời gian bữa chiều.
Trong núi, Nhị Hổ Vương từ trong động tìm được một khối thịt tươi sống đặt ở bên hồ nước bắt đầu xé từng miếng nhai nuốt.
Bé thấy hắn ăn cũng không để ý đến mình cho nên ủy khuất hấp hấp cái mũi nhỏ, chậm chạp đi tới.
” Tiểu Thạch cũng muốn ăn, đói bụng đói bụng”
Hổ tinh không nhịn được liếc bé một cái. Nuôi sủng vật chính là cần uy ăn, tuy ngại phiền toái nhưng vẫn xé xuống một miếng thịt vứt đến trước mặt bé sau đó lại cúi đầu ăn tiếp.
Hoàng Miểu ăn xong bữa chiều vốn định xuất động đi dò xét địa bàn một chút. Vừa nâng mắt chính là thấy đứa trẻ sơ sinh loài người kia đang cau mày, ngẩn người nhìn khối thịt. Ngồi mệt liền nằm trên mặt đất nhìn khối thịt nhưng là một ngụm cũng không động tới.
Hoàng Miểu cũng không để ý đi ra cửa nhưng cho đến tối khi hắn quay lại khối thịt kia vẫn hoàn hảo không chút tổn hao gì, lúc này hắn mới cảm thấy kỳ quái.
Theo lệ thường động vật chỉ có ăn nhiều rồi hoặc là bị bệnh mới có thể ăn không vô. Mà tên tiểu tử kia lúc nãy còn vô cùng có tinh thần bò qua bò lại cho nên hẳn không phải bị bệnh nhưng ăn nhiều thì lại càng không có khả năng. Nó từ giữa trưa đến giờ đã muốn 6,7 giờ nhưng còn chưa ăn cái gì a.
“Quân sư.”
Một tiếng Hổ gầm, hỏa hồ ly, quân sư của Hoàng Miểu chạy vào.
Loading...
“Xem một chút đứa trẻ nhân loại này bị làm sao?”
Vươn ra hổ trảo! Vật nhỏ còn biết ôm móng vuốt hắn, còn sống! =.=
“Đại vương, ta xem bé là đói bụng.”
“Cái này, ta biết, ta cho nó một miếng thịt a, tại sao nó lại không ăn?”
“Đại vương có điều không biết, loài người ăn đồ chín, đồ sống bé tự nhiên sẽ không động.”
“Phiền toái như vậy? Ta không biết nhóm lửa làm sao bây giờ?”
“Đại Vương, Đại Đại Vương biết a! Mấy ngày hôm trước thuộc hạ còn thấy Đại Đại Vương một mình nướng điểu ăn, nghe nói mùi vị vô cùng thơm ngon”
“Xem ra cũng chỉ còn cách như thế”
Hoàng Miểu nắm cổ áo bé, đi đến lãnh địa của ca ca hắn.
Vừa đúng lúc ấy, Hoàng Lỗi biến thành hình người đang nướng thịt. Hoàng Miểu để bé ở trên mặt đất định tiến lên lại không nghĩ bé lại lung la lung lay đi tới
“Chào thúc thúc!”
Bé kêu một tiếng nhưng ánh mắt lại dán chặt miếng thịt trên tay người ta.
Hoàng Lỗi còn tưởng chỉ có mình đệ đệ tới đây thật sự ngoài ý muốn nhìn tới một đứa trẻ sơ sinh loài người.
Nước miếng nước miếng, bé nuốt nước miếng. Một số dịp quan trọng mới có thể nhìn thấy một ít thịt vậy mà thúc thúc hiện tại lại có cả khối lớn trong tay, không biết có thể cho bé một chút hay không a?
Hoàng Lỗi dưới ánh nhìn mãnh liệt như thế đột nhiên không có khẩu vị.
Đem thịt nướng ở trong tay đưa cho đứa bé ở trước mặt.
“Thúc thúc cho ta sao? Tiểu Thạch ăn một ít, một ít là được rồi, cảm ơn thúc thúc” vừa nói vừa ở trên trán Hoàng Lỗi hôn một cái.
Nơi bị hôn: nong nóng, ẩm ướt, từ khi có trí nhớ tới nay không ai cho hắn cảm giác như vậy.
Hoàng Lỗi nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Ca ~ ngươi nhìn tế phẩm diều hâu tặng cho ta, không tệ chứ, chính là kiêng ăn chút ít,không thể ăn đồ sống, thật phiền toái.”
Hoàng Lỗi lắc lắc đầu.
“Ngươi không nuôi được nó không bằng để ta”
“Ta muốn giữ lại nó để luyện tập nói tiếng người.”
“Nó hiện tại mới bi bô tập nói, không bằng ta đem nó nuôi lớn một chút sẽ trả lại cho ngươi, như thế nào?”
“Được! Ban ngày ta rất nhàm chán, có nó còn đùa một chút, không bằng ban ngày ta mang đi, buổi tối lúc ăn cơm ta đem nó đưa tới đây, tối nay sẽ để lại cho ngươi, sáng mai ta tới đón nó, ngô! Ta phải về đi ngủ. Ngày mai gặp!”
“Cẩu cẩu, Đại cẩu” bé xem ra đã quen với Hoàng Miểu rồi vừa thấy hắn đi liền muốn đuổi theo, Hoàng Lỗi liền đưa tay đem bé ôm vào trong ngực