Bất cứ ai bị tổn thương hết lần này đến lần khác thì lòng đều trở nên lạnh lẽo, không phải chuyện quỳ một cái là có thể giải quyết được.
Lần này, sự tổn thất mà Kiều gia phải gánh chịu cùng với việc thể diện mất hết, mặt mũi bị chà đạp đã khiến Kiều gia trở thành đối tượng cho cả giới thượng lưu chế giễu.
Đầu gối của Kiều Mạn Phàm cũng không có đắt như vậy, quỳ một chút là xong.
Kiều Mạn Phàm dứt khoát dập đầu một cái, chân thành nói: “Ba, mẹ, con xin lỗi, là con phụ lòng ba mẹ, con làm mất thể diện của Kiều gia.
“Chị thật xin lỗi em, thật xin lỗi Ngữ Phù, chị không nên nhắm vào em, là chị quá sợ hãi, chị không phải là con gái ruột của ba mẹ, chị sợ hãi em sẽ cướp ba mẹ từ tay chị.
“Chị thích Hoắc Sâm mười năm, em vừa xuất hiện, ánh mắt Hoắc Sâm đã nhìn sang em, trong lòng chị không cam tâm, cho nên mới nhắm vào em.
“Chị sợ mất đi gia đình hiện tại, càng thêm sợ mất đi những vinh hoa phú quý mà ba mẹ đã cho, chị không còn là con gái của ba mẹ, nên chị mới muốn tìm một người đàn ông mạnh mẽ, người đàn ông có thể duy trì sự phù phiếm và lối sống trước đây của chị.
“Là do đầu óc con bị mê mụi, thẹn với giáo dưỡng của Kiều gia, con không nên vì một người đàn ông mà cùng em gái mình đối đầu khắp nơi, là con không cam tâm, là con ghen ghét, đố kỵ với em.
Có lẽ là vì tình cảm của nguyên chủ vẫn còn lưu lại bên trong cơ thể, nên lúc Kiều Mạn Phàm nói chuyện không kìm được mà nước mắt giàn giụa, cơ thể nằm sấp trên mặt đất run rẩy, khóc khàn cả giọng.
Giờ phút này, Kiều Mạn Phàm như là bị những tình cảm của nguyên chủ khống chế, nói ra những suy nghĩ tăm tối ẩn giấu trong lòng, sự ghen tị và không cam tâm.
Loading...
Bị phơi bày dưới ánh mặt trời, những suy nghĩ tăm tối ấy chậm rãi bốc hơi.
Kiều Mạn Phàm khóc bù lu bù loa, nhưng cũng là trút hết tâm sự, giải tỏa bản thân, cô cảm giác được cơ thể và tinh thần vô cùng buông lỏng, đầu cũng không còn đau nữa.
Sai không thành vấn đề, điều đáng sợ nhất chính là không nhận ra sai lầm của mình, cuối cùng vẫn đi lầm đường lạc lối.
Kiều Mạn Phàm không muốn bị lão đại nào đó xiên chết, nếu như không thể rời đi thế giới này, thì ít nhất cũng phải chết già tại viện dưỡng lão.
Kiều Mạn Phàm sợ chết, không dám thử tự sát để trở lại thế giới trước kia.
Mọi người nhớ lại những hành động của Kiều Mạn Phàm trong quá khứ, đúng là giống như một con dã thú bị nhốt, thậm chí giống như một con thú không có tương lai tự đâm đầu thiêu đốt bản thân, bởi vì không biết phải làm sao nên càng mê mang, càng điên cuồng.
Cô quỳ trên mặt đất, thân thể gầy gò run rẩy, co lại thành một quả bóng nhỏ, thật khiến người ta cảm thấy xót xa.
Mẹ Kiều mềm lòng, vừa khóc vừa la: “Cái con bé ngốc này, sao con có thể nghĩ như vậy, chúng ta chưa từng nghĩ sẽ không cần con.
” Thái độ cũng đã hòa hoãn bớt.
Cho dù Kiều Thiệu Nguyên rất tức giận, nhưng suy cho cùng cũng là đứa con gái bản thân nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, ngay cả một con thú cưng, nuôi lâu như vậy cũng phải có chút tình cảm.
Ba Kiều tức giận: “Mày đúng là một con người độc ác, không thể cứu nổi.
Kiều Mạn Phàm yếu ớt: “Con cảm thấy mình còn có thể cấp cứu một chút.
” Cho con một cơ hội?
Kiều Mạc Khiêm từ chối cho ý kiến, trong lòng hắn lý trí vô cùng, đối với những phân tích và sám hối của Kiều Mạn Phàm đều là gió thoảng qua tai.
Hắn rất đau đầu về những gì nhà họ Kiều phải đối mặt tiếp theo, nghĩ đến những việc này là do Kiều Mạn Phàm làm ra, trong lòng không có nửa điểm thương hại.
Sao không suy nghĩ như vậy sớm hơn đi, gây chuyện xong rồi, mới thấy được hậu quả nghiêm trọng à?
Kiều Mạn Phàm lại dập đầu một cái, “Con không mong mọi người tha thứ, con cũng không đáng được tha thứ.
Để tránh làm Kiều gia mất mặt, xin ba mẹ chuyển hộ khẩu con ra ngoài, sau này con sẽ không còn là người nhà họ Kiều nữa.
Hộ khẩu của Kiều Mạn Phàm vẫn còn ở Kiều gia, nhưng người trong giới thượng lưu ai cũng biết Kiều Mạn Phàm là một đứa con hoang, danh bất chính, ngôn bất thuận.
Vì vậy, nguyên chủ mới cố gắng đè Kiều Ngữ Phù xuống, nếu như Kiều Ngữ Phù quá mức ưu tú, sẽ càng thêm chứng minh nguyên chủ chính là một con vịt, dù lạc vào bầy thiên nga nhưng lại không thể nào hóa thành thiên nga.