Kiều Mạc Khiêm nhìn đĩa xíu mại, hắn không tin một người có thể hoàn toàn cải.
Kiều Mạn Phàm làm như vậy, chắc chắn là đang cố chịu đựng để thực hiện âm mưu gì đó, “Mày hạ độc à?”
Kiều Mạn Phàm xuýt mắc nghẹn, “Anh có thể xúc phạm nhân cách nhưng không thể xúc phạm tay nghề và công sức lao động của em.
Em vất vả lắm mới làm được món ngon như vậy, sao có thể hạ độc được?”
Muốn hạ độc chỉ cần cho thuốc vào trong ly nước, dùng ngón tay khuấy khuấy là được rồi, cần gì phải kỳ công nấu nướng như vậy.
Kiều Mạc Khiêm có chút không nói nên lời.
Nếu nói ai là người muốn hai chị em yêu thương nhau nhất thì chắc chắn là mẹ Kiều.
Nhìn hai chị em tình thương mến thương mà bà xúc động gớt nước mắt.
“Đây là con tự làm à? Để mẹ ăn thử.” Mẹ Kiều gắp một miếng xíu mại cho mình, đồng thời gắp cho con trai và chồng mỗi người một miếng, “Mọi người ăn thử đi, đây là chính tay Mạn Phàm làm đó.”
Ăn, nhất định phải ăn.
Loading...
Một đám người khó khăn ăn xíu mại, cũng chỉ có mỗi mẹ Kiều ngây thơ mới tin tưởng đây là do Kiều Mạn Phàm làm.
Bưng cái đĩa xíu mại lên đã xem là mình tự làm, vậy mấy người phục vụ kia gọi là đầu bếp hết rồi.
Xíu mại nóng hổi, gạo nếp mềm dẻo, thấm vị tươi của nấm matsutake và vị mặn của giăm bông, hương vị đọng lại, nhưng không bị ngấy.
Ngon đến không ngờ!
“Tay nghề của lão Trương dạo này tốt hẳn.” Mẹ Kiều không kìm lòng được cảm thán, bại lộ suy nghĩ thật sự của mình.
Kiều Mạn Phàm thề sống bảo vệ công sức của bản thân, “Mẹ à, đây là con làm thật mà.”
“Thật sự là con làm?” Bà thật sự hoài nghi, những người khác cũng kinh ngạc nhìn Kiều Mạn Phàm.
Chuyện nấu ăn này nhìn thế nào cũng thấy không có quan hệ với Kiều Mạn Phàm, nó là người có thể vào bếp sao?
Nó nên đi mua sắm, không thì đi diễu võ dương oai trong giới giải trí mới đúng à.
“Sao mày lại biết nấu ăn?” Kiều Mạc Khiêm hỏi.
Thật ra, ngay từ đầu, trước khi xuyên sách, cô đã mang trên người một cái danh hiệu vô cùng cao quý, nhưng lại cực kỳ vô dụng, ‘ngự trù hậu nhân’*.
* Ngự trù hậu nhân: con cháu của đầu bếp hoàng gia
Trong khoảng thời gian gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, khiến cô không thể vào bếp trổ tài.
Kiều Mạn Phàm trông hơi buồn bã, giờ đương nhiên cô phải tìm lý do để biết nấu ăn, “Thật ra, con đã lén học nấu ăn.
Chẳng phải mọi người ai cũng nói, ‘con đường ngắn nhất để chạm đến trái tim của một người đàn ông là đi qua dạ dày’ đó sao.”
Chỉ có thể dùng Hoắc Sâm làm cái cớ.
Nét mặt của mọi người trở nên cổ quái, thật đúng là tình yêu làm thay đổi con người, ngay cả một đứa con gái như Kiều Mạn Phàm cũng có thể vì tình yêu mà thay đổi.
“Nhưng mọi người yên tâm, con sẽ không bao giờ nấu cho Hoắc Sâm đâu, nếu như nấu, con sẽ bị bỏng tay.” Kiều Mạn Phàm dơ tay thề.
Mọi người: …
Nhìn Kiều Mạn Phàm buồn bã, Kiều Ngữ Phù có chút đứng ngồi không yên, trong lòng nảy sinh cảm giác giống như áy náy, tội lỗi.
Nếu Kiều Mạn Phàm vẫn giống như trước đây, giương nanh múa vuốt, làm kẻ thù với cô, Kiều Ngữ Phù cũng sẽ không có cảm giác này.
Nhưng đối phương lại nhượng bộ một bước, ngược lại khiến cho Kiều Ngữ Phù không biết phải làm sao.
Nói một cách dễ hiểu, Kiều Ngữ Phù chính là kiểu người ăn mềm không ăn cứng, nếu muốn cứng đến cùng, Kiều Ngữ Phù cũng sẽ không chịu thua, nhưng nếu thái độ của đối phương mềm đi, Kiều Ngữ Phù cũng không cứng rắn nổi.
Đĩa xíu mại thoáng một cái đã sạch trơn, mặc dù Kiều Mạn Phàm làm không nhiều, nhưng mọi người ăn hết thì cô thật sự rất vui.
So với việc làm một nhân viên quèn, Kiều Mạn Phàm thích trở thành đầu bếp hơn, tạo nên năm vị của món ăn, tâm hồn tĩnh lặng.
Mặc dù Kiều Ngữ Phù luôn tự nhắc nhở bản thân, đây có thể là kế hoãn binh của đối phương, nhưng nhìn bộ dáng miễn cưỡng vui vẻ của Kiều Mạn Phàm, trong lòng lại càng cảm thấy có lỗi.
Bây giờ đã xảy ra chuyện lớn như vậy, còn không ngoan ngoãn nghe lời, chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Có ngốc thế nào đi nữa cũng phải biết nên cụp lại cái đuôi mà làm người..