178.
Người nọ từ từ đến gần, trong đầu Nhạn Thanh đột nhiên hiện lên một đoạn đối thoại.
“Phụ thân, có phải chỉ khi con chết đi, cha trở về thì người mới vui vẻ, mới bỏ qua cho những người vô tội kia?”
“Đúng.” Một chữ ngắn gọn đầy dứt khoát.
Đầu Nhạn Thanh đau như muốn nứt ra, cậu gần như không thấy rõ người đàn ông trước mặt, sao đoạn đối thoại lại hiện lên trong đầu cậu?
Chân thật lại mơ hồ như vậy.
Rốt cuộc người đàn ông đi đến trước mặt Nhạn Thanh, cuối cùng cậu thấy rõ ngoại hình của y, đối phương cực kỳ tuấn mỹ, nhưng lại trắng như có một lớp tro tàn bao phủ. Y không có nhiệt độ, trong tay đang bưng một chén thuốc. Nhạn Thanh cảm nhận được cái lạnh, lạnh đến thấu vào xương.
“Ngoan, uống đi rồi ngủ một giấc thật ngon, sau đó tất cả sẽ kết thúc.”
Cậu nghe thấy tiếng của người kia, vẫn dịu dàng như vậy, nhưng cũng tàn nhẫn như vậy.
Không biết là giọng nói của ai đang điên cuồng gào thét trong đầu cậu: “Không được uống! Không được uống! Không được uống!””
Loading...
Nhạn Thanh há miệng, nhưng lại nói không ra lời, một lúc sau cậu mới nghẹn ngào hỏi: “Phụ thân, người có yêu con không?”
Nhạn Diệp không trả lời, y im lặng đưa chén thuốc đến trước mặt Nhạn Thanh.
Cậu lại khàn khàn hỏi tiếp: “Vậy còn cha thì sao?”
Bàn tay Nhạn Diệp run lên một cái thật nhẹ đến nỗi khó phát hiện.
Im lặng chính là câu trả lời tàn khốc nhất, thì ra là thế, cậu là một sự tồn tại không mong đợi, nhất định bị vứt bỏ, không ai yêu, không ai thương, vừa sinh ra đã là một sai lầm.
“Đã như vậy, hai người không yêu con, tại sao còn sinh con ra?”
“Là vì hắn hận ta.”
Y vừa nói xong, pháo hoa bên ngoài bỗng nổ tung, cảnh tượng đẹp đến lạ thường, giờ lành đã đến, bây giờ nhớ lại… Hình như người kia thích xem pháo hoa nhân gian nhất.
179.
Bách quỷ dạ hành, Quỷ Vương đón dâu.
Bạch Ngôn lẳng lặng lẻn vào, cuối cùng tìm được chỗ này, vừa thấy chữ hỉ thật to, vành mắt hắn như muốn nứt ra.
Hắn đến kịp không?
Còn kịp không?
Nhạn Thanh vẫn là Thanh Thanh của hắn hay đã biến thành người khác?
Lửa hồ ly nổi giận bùng cháy trong màn đêm, giống như pháo hoa rực rỡ, nhưng cũng khơi mào cuộc chiến đêm nay.
Vô số yêu binh ồ ạt tiến lên.
180.
Bạch Ngôn điên cuồng tìm kiếm, hắn mở tung từng cánh cửa, chém giết từng ác quỷ dám đến gần, không do dự giẫm lên hài cốt, rốt cuộc tìm được người cần tìm.
Y mặc áo tân lang, như cười như không nhìn dáng vẻ chật vật của Bạch Ngôn, một huyết trận thật to ngay dưới người y, mà phía trên không trung là một trăm con rối tân nương.
Tí tách…
Tí tách…
Tí tách…
Máu tươi từ người các tân nương liên tục nhỏ xuống, đập vào mắt người khác chỉ toàn là máu đỏ tươi.
“Nhạn Thanh ở đâu?”
“Ngươi đến chậm, không còn kịp rồi. Bạch Ngôn, ngươi xem, ngươi luôn trễ một bước. Quá khứ cũng vậy, hiện tại cũng vậy. Ta đã đáp ứng Thanh Thanh sẽ không giết ngươi, ngươi cút đi.”
“Nhạn Diệp, ông là một tên điên!”
“Ha ha ha ha, ta là kẻ điên, vậy ngươi là gì? Ngươi nhìn lại mình đi, chờ Thanh Thanh tỉnh lại, nó sẽ nghĩ trong chúng ta, ai giống Tu La uống máu hơn?”
181.
Ngọn lửa của cửu vĩ hồ thiêu cháy cả tòa nhà. Hôm nay Bạch Ngôn đến đây đã không nghĩ sẽ sống sót quay về.
Ba trăm năm trước, Nhạn Diệp chỉ là một người bình thường.
Ba trăm năm sau, y thành Quỷ Vương.
Thật buồn cười, một con người mà có thể lật đổ toàn bộ yêu giới, Yêu Chủ chết thảm, tất cả yêu quái rơi xuống, từ đó về sau không có yêu quái nào có thể tu thành tiên được nữa.
Nhạn Diệp không chỉ là cơn ác mộng của Nhạn Thanh mà còn là ác mộng của cả yêu giới.
Nhưng không ai biết, hai người họ là cha con.