111.
Bạch Ngôn mất nhiều công sức, ra vẻ như là một tên ăn chơi trác táng. Trở thành Bạch Ngôn hư hỏng trong trí nhớ của Nhạn Thanh.
Hắn mong cậu nhớ lại ký ức hai người từng yêu nhau, cũng mong cậu không bao giờ nhớ lại những đau thương đó.
112.
Khắp bầu trời là ngân hà chiếu sáng, ngọn hải đăng tuyệt đẹp đằng xa.
Gió nhẹ thổi từng cơn, đong đưa ngọn đèn ấm áp, thổi qua mái tóc của Bạch Ngôn.
Hắn vừa quý trọng vừa cẩn thận nâng bàn tay Nhạn Thanh.
Cậu cảm nhận được nhịp tim của cậu tựa hồ cũng không bình thường như Bạch Ngôn.
Dường như có một tiếng thở dài não nề theo gió truyền tới: “Rốt cuộc anh nên làm gì với em bây giờ…”
Bạch Ngôn lộ cổ tay trong tay áo rộng thùng thình, trên đó đầy vết sẹo dữ tợn, Nhạn Thanh còn chưa kịp kinh ngạc, tại sao hắn lại bị thương nhiều như vậy liền thấy hắn nhe răng nanh, cắn mạnh xuống cổ tay của chính hắn.
Loading...
113.
Bầu không khí đầy mùi máu tươi, nhưng nồng nhất chính là trong miệng của Nhạn Thanh.
“A… Ưm… Bạch…”
Nhạn Thanh hơi đờ người, đang mở miệng nói chuyện thì cánh môi bị đối phương dễ dàng tách ra, mùi tanh ngai ngái nhanh chóng lan tràn trên từng *nụ vị giác.
*Nụ vị giác (khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị)
Cậu bị ép nuốt xuống máu tươi, đau nhức từ từ biến mất, cơ thể dần dần hồi phục.
Nhưng người đàn ông này vẫn không nhích ra, bốn cánh môi như nam châm mút lấy nhau. Lý trí của Nhạn Thanh bảo cậu đẩy hắn ra, nhưng trái tim lại muốn khác.
Thình thịch…
Thình thịch…
Thình thịch…
Dường như cậu có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập dồn dập.
Đây là một xung động chưa từng xảy ra, Nhạn Thanh vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng quấn lấy đầu lưỡi của Bạch Ngôn. Cậu có thể cảm nhận được hắn thở hổn hển, tiếp theo càng hôn mãnh liệt hơn.
Đúng, là hôn…
Bạch Ngôn cướp đoạt hết tất cả hô hấp, khiến cậu sa vào nụ hôn này.
Nhạn Thanh nhận ra cậu không bài xích, trái lại còn chủ động, không tự chủ vòng tay ôm cổ hắn, giống như cơ thể đã có thói quen…
Các vì sao buông xuống, bóng ngược của hai người dây dưa trên mặt biển, người cá nhìn hai người thân mật, sợ ngây người rồi hoảng hốt lặn xuống nước.
Cơ thể Nhạn Thanh trở nên mềm như nước, bị người đàn ông cao lớn đè xuống, cuối cùng trực tiếp nằm lên cái đuôi trắng mềm mại kia.
Bầu không khí toàn là hơi thở của Bạch Ngôn.
Cánh cửa phủ bụi trong lòng như bị ai đó cạy một góc, Nhạn Thanh nhìn thấy trong quang ảnh lưu chuyển, dưới cầu nhỏ nước chảy, “cậu” vụng về kéo một người trước mặt, giống như muốn giữ cái gì, hoặc muốn chứng minh điều gì đó, cậu nhón chân lên, dường như thấy còn chưa đủ bèn giơ tay kéo đầu người phía trước, mạnh mẽ hôn tới, giống như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Kết quả…
QAQ
Đụng… đụng vào răng!
Đau đau đau!
Nhạn Thanh sợ ngây người nhìn “bản thân” trong vầng sáng kia, đây là sao, cậu sẽ cả gan làm chuyện buông thả thế này sao?
Còn nữa, người khiến cậu làm vậy là ai?
Nhạn Thanh muốn nhìn rõ một chút, nhìn thêm một chút…
Có một khát vọng mãnh liệt nói cho cậu biết, đây chắc chắn là một người rất quan trọng đối với cậu. Nhưng làm thế nào cũng nhìn không rõ.
Lúc này, Nhạn Thanh thấy “bản thân” làm nũng “ô” một tiếng, trừng đôi mắt long lanh, rất có tư thế “ngươi không nhìn ta, ta khóc cho ngươi xem”.
Trong bóng tối không thấy rõ, cuối cùng người kia cũng lộ mặt, gương mặt đó, gương mặt đó…
“Ngươi bị ngốc hả?!”
“Để ta xem có bị đụng đau không.”
“Đứa ngốc… Ta tin, ta tin là được chứ gì? Ta đầu hàng, tam điện hạ Hồ tộc đầu hàng!”
“Ta dạy ngươi, thế nào là hôn…” Giọng nói kia khàn khàn mê hoặc lòng người, trong nháy mắt liền hút hồn đối phương.
Nhạn Thanh thấy hai người kia ôm hôn nhau, sau đó quần áo càng lúc càng ít.
Khoan đã, càng lúc càng ít???
Nhạn Thanh bỗng bừng tỉnh, vừa ngước mắt liền thấy cặp mắt thâm tình như có thể chảy nước, chiếu ra ảnh ngược đầy sao và ánh đèn ấm áp, nhưng nổi bật nhất chính là… bóng dáng của cậu.
Hai gương mặt trùng điệp nhau, khiến gợn sóng trong lòng cậu càng lớn hơn.
Có nhiều thứ, một khi bắt được điểm then chốt thì không cách nào trốn tránh được nữa.
114.
Cơn gió thổi, ta động lòng…
115.
Năm tháng dài lâu, hạt giống phủ bụi tựa hồ phá đất nảy mầm.
Từ trước đến giờ, cậu biết rõ hai người khác nhau, nhưng vẫn không kiềm được mà sinh lòng hướng tới.
Cậu không phân rõ thích và yêu, trong lúc lơ đãng đã đặt một người đáng ghét cùng vị trí phải bảo vệ với Sơ Vân mà cậu thích nhất.
Trên đời này, họ là hai người quan trọng nhất của cậu.
Thế nên khi họ ở bên nhau, đầu tiên cậu cảm thấy mất mát, sau đó là vui vẻ. Cậu lựa chọn chúc phúc cho họ, sau đó đón nhận số phận tàn khốc đang đợi cậu.
116.
Bạch Ngôn và Nhạn Thanh vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng quát của tân nương: “Dù tôi có chết, từ đây nhảy xuống biển cũng tuyệt đối không yêu anh lần nữa!”
Hai người: “…”
“Khụ khụ.”
Sơ Vân xoay người lại, trong chớp mắt liền nhận ra Nhạn Thanh có vấn đề. Thấy sắc mặt trắng bệch của cậu làm tim y chùng xuống, tiện đà rống Bạch Ngôn: “Anh nói sẽ chăm sóc Nhạn Thanh thật tốt, đây là chăm sóc tốt của anh đó hả?!”
Nhạn Thanh nghe câu này bèn liếc mắt nhìn Sơ Vân và Bạch Ngôn, trong lòng thầm nghĩ, “Hai người giao dịch cái gì sau lưng tôi vậy hả?”
Thế nhưng cậu vẫn chủ động giải vây cho hắn: “Là tôi ham chơi, trêu chọc người cá bị văng trúng bọt nước.”
Sơ Vân lên tiếng: “Cậu muốn chết à! Trong nước biển có muối đó! Bị thương chỗ nào?”
Nhạn Thanh giơ bàn tay đã khôi phục bảy tám phần, sau đó bị Sơ Vân ném cho một đống thuốc quý trong Long Cung.
“Tị Thủy Châu đâu? Mang Tị Thủy Châu ra cho tôi.” Câu này là Sơ Vân nói với Long Quân – người lớn nhất ở đây. Đám nữ hầu như thấy đã quen không còn kinh ngạc, chỉ có Nhạn Thanh là sợ ngây người nhìn Sơ Vân ra lệnh cho Long Quân, mà đối phương còn nghe lời làm theo.
“Trách tôi, không đưa nó cho cậu trước khi cậu đến đây.” Sơ Vân đặt viên hạt châu xinh đẹp vào tay Nhạn Thanh: “Dù không có con cáo già này, cậu cũng có thể đi lại tự do trong biển.”
117.
Sơ Vân lại nói: “Mấy người ra ngoài hết đi, tối nay tôi muốn ngủ cùng Nhạn Thanh.”
Nhạn Thanh: “?”
Long Quân: “??”
Bạch Ngôn: “???” Long Quân không biết, nhưng hắn biết chuyện giữa hai người này!
Sơ Vân nhìn thấy hai người không chịu đi, đồng thời bày vẻ mặt phức tạp bèn tức giận lên tiếng: “Là hai thụ ở chung một phòng đó, hai người đang suy nghĩ cái gì vậy hả?!”