Lôi Ninh đi vào chính viện, lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dạng nhỏ nhẹ lấy lòng của Lôi phu nhân.
Tiếng gọi “Tướng quân ~~~~~~” õng ẹo kia khiến hắn nổi hết cả da gà da vịt.
“Có chuyện thì nói thẳng đi.” Một câu của hắn đã chặn họng nàng ta, sắc mặt Lôi phu nhân lập tức trở nên xấu xí.
Có thể là vì từ trước tới nay mỗi khi nàng ta chịu xuống nước thì Lôi Ninh chưa từng từ chối nàng ta bao giờ.
Lần này nàng ta đều đã chủ động nhận sai, thái độ của hắn vậy mà vẫn cứng rắn như thế.
Trong lòng nữ nhân này hẳn là đã sớm mắng hắn trăm ngàn lần rồi.
Xác thật, Lôi phu nhân đã sắp duy trì không được gương mặt tươi cười nữa, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ mà nhà mẹ đẻ giao cho, nàng ta vẫn cố nặn ra nụ cười cứng ngắc, ngoan ngoãn cúi đầu.
“Tướng quân ~, thiếp thân biết sai rồi, sau này nhất định sẽ đối xử tử tế với đại nữ nhi của tướng quân mà.”
“Nhưng ta cảm thấy, những lời này của nàng cũng không phải thật lòng.”
Lôi phu nhân liên tiếp bị mất mặt lập tức giận dữ: “Lôi Ninh! Ta đều đã xin lỗi chàng rồi, chàng còn muốn ta làm như thế nào nữa? Sau này ta không nhằm vào Lôi Niệm Nhi đã không tồi, chàng còn muốn ta đối xử với nó như nữ nhi ruột thịt sao?”
Loading...
Người được thiên vị thì không biết sợ hãi, nàng ta vẫn luôn là người được thiên vị kia.
“Lúc trước là chính miệng chàng nói sẽ không có chuyện thiếp thất sinh ra trưởng tử trưởng nữ, là chàng làm trái lời hứa trước!”
Mỗi lần nàng ta nói xong câu đó, cho dù có đối xử khắt khe với mẹ con Quế di nương thế nào đều sẽ được Lôi Ninh tha thứ.
Thế nhưng lần này, hắn lại hỏi: “Cho nên ngươi muốn ta c.h.ế.t sao?”
Lôi phu nhân lập tức cứng đờ cả người.
“Tướng… Tướng quân đang nói cái gì vậy? Thiếp thân nghe không hiểu.”
“Ngươi thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu? Chúng ta làm phu thê sáu năm, ta nằm mơ cũng không ngờ tới người bên gối sẽ muốn ta chết!”
Hắn nắm chặt góc bàn, kiềm nén lửa giận.
Lôi phu nhân cực kỳ hoảng sợ, nhưng vẫn cố giảo biện: “Tướng quân! Không bằng không chứng, sao ngài lại vu oan cho thiếp thân như vậy?”
Rất rõ ràng, trong lòng nàng ta vẫn ôm tâm lý may mắn, cho rằng hắn đang hù dọa mình mà thôi.
Được thôi, vậy thì để cho nàng ta được c.h.ế.t rõ ràng.
“Ngươi biết rõ điều tối kỵ của võ tướng là thu mua lòng người, nhưng vẫn khuyên ta khao thưởng cho huynh đệ trong quân.”
“Ngươi biết rõ bệ hạ kiêng kị kéo bè kéo cánh, nhưng vẫn lấy danh nghĩa của ta để lôi kéo thuộc cấp.”
“Ngươi thậm chí còn làm giả chứng cứ mưu phản, đặt ở trong thư phòng của ta.”
“Từ xưa tới nay kẻ mưu phản đều có kết cục gì? Lăng trì xử tử, tru di cửu tộc!”
“Cả nhà các ngươi thật sự là bị Lỗ Vương dắt mũi mà không biết! Thật sự tới ngày đó, hắn sẽ vì bảo vệ các ngươi mà làm bại lộ chính mình sao?”
Sắc mặt Lôi phu nhân theo từng câu từng chữ của hắn mà càng ngày càng trắng.
Cho đến khi hắn nói xong câu cuối cùng, nàng ta rốt cuộc cũng bùng nổ:
“Ngươi thì biết cái gì chứ?”
“Ngươi đã từng thề thốt rằng trưởng tử trưởng nữ đều phải do ta sinh! Thế nhưng ngươi không làm được. Vào khoảnh khắc Lôi Niệm Nhi sinh ra, ta đã biết ngươi không phải người ta có thể dựa vào!”
“Lời hứa của ngươi đều sẽ bởi vì cảm xúc và ích lợi của chính ngươi mà thay đổi!”
“Làm sao ngươi biết Lỗ Vương sẽ không cứu chúng ta? Tất cả chỉ là phỏng đoán của ngươi mà thôi!”
“Mẫu thân ta nói đúng, chỉ cần phụ thân ta có thể thăng quan, đến lúc đó ta muốn phu quân nào mà không có?”
Lôi Ninh đỡ trán, trong lòng tràn đầy thất vọng.
“Chỉ vì thế mà ngươi không tiếc trợ giúp phản tặc, đẩy ta vào chỗ c.h.ế.t sao?”
Hắn vỗ tay, sai người bưng lên một chén rượu.
“Nể tình phu thê mấy năm, ta đã cầu xin bệ hạ không xử c.h.é.m ngươi, cho ngươi được c.h.ế.t toàn thây.”
Lôi phu nhân ngây ngẩn cả người, nàng ta từng nghĩ tới bản thân sẽ bị hưu, nhưng chưa từng nghĩ tới mình sẽ phải chết.
“Cái… Cái gì?”
“Đây là tội phản loạn đó! Ngươi tưởng chỉ là chuyện nhỏ như hậu trạch tranh giành tình cảm sao?”
Lần này Lôi phu nhân thật sự luống cuống rồi, nàng ta vội vàng nắm lấy vạt áo của Lôi Ninh, đau khổ cầu xin: “Tướng quân! Tướng quân ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi!”
“Ta nhất định sẽ thay đổi triệt để, ta cái gì cũng không muốn nữa, nửa đời sau ta sẽ ở trong Phật đường sám hối cả đời!”
Nhưng là Lôi Ninh nhìn thấy bộ dạng khóc lóc thảm thiết của nàng ta thì không hề cảm thấy đáng thương đáng yêu như trước nữa mà chỉ cảm thấy đáng ghét.
“Vào Phật đường? Ngươi nghĩ đẹp quá ha! Gia quyến của người mưu phản cho dù miễn được tội c.h.ế.t thì cũng phải đi lưu đày chịu đủ khổ cực.”
“Ngươi biết không? Nếu không phải bệ hạ tín nhiệm ta, cho ta cơ hội lập công chuộc tội, thịt trên người ta sẽ bị từng miếng từng miếng cắt xuống, ta sẽ bị sống sờ sờ cắt đủ 3000 lần mà chết.”
“Mà sau khi ta chết, Niệm Nhi, Nam Nhi đều sẽ bị sung làm quân kỹ!”
Càng nói càng hận, Lôi Ninh trực tiếp hạ lệnh cho hạ nhân: “Ra tay đi!”
Bất kể Lôi phu nhân có giãy giụa như thế nào, cũng chỉ có thể bị bóp miệng rót xuống rượu độc.
Thân thể co quắp trên mặt đất, phun ra một búng máu, kết thúc sinh mệnh.