“A! ! !”
Người phụ nữ váy đỏ phía ngoài điên cuồng thét chói tai, vô cùng phẫn nộ, tư thái của ả vặn vẹo đi tới cửa thư phòng, nhãn thần oán độc nhìn hai người!
Thẳng đến lúc này, hai người mới rốt cục nhờ ánh trăng, thấy rõ dáng dấp của người phụ nữ váy đỏ…
Đó là… gương mặt kinh khủng thế nào?
Miệng to kéo dài đến bên tai, trong miệng hiện đầy răng nanh rậm rạp chằng chịt, còn có thể mơ hồ thấy lông tóc và thịt nát bên trong…
Chung quanh mắt của ả tất cả đều là vết nứt, như là hư thối vậy.
Tứ chi dài gấp đôi người bình thường, cả người như con nhện vậy bám ở trên vách tường!
Dao nĩa sắc bén kia sớm đã bị máu bao trùm, được túm chặt ở trong tay của ả!
“Chóa móa…con mẹ nó đây đến tột cùng là cái thứ gì? !”
Lưu Thừa Phong cảm thấy hô hấp của mình đều sắp dừng lại, trong miệng nhịn không được tuôn ra thô tục!
Loading...
Ngoài cửa người phụ nữ váy đỏ nôn nóng không gì sánh được, không ngừng bồi hồi, tựa hồ muốn đi vào trong phòng, nhưng vừa tựa hồ đang kiêng kỵ cái gì, sau cùng chỉ có thể thôi, quay hai người bên trong thư phòng phẫn nộ gầm thét vài tiếng, xoay người đi…
Thiếu chút nữa.
Chỉ thiếu chút nữa.
Ninh Thu Thủy sẽ chết ở trong tay của người đàn bà kinh khủng kia!
Nếu như không phải thời khắc mấu chốt Lưu Thừa Phong cầm huyết ngọc lao ra liều mình tương trợ, Ninh Thu Thủy hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
“Cảm ơn. . .”
Ninh Thu Thủy xếp bằng ngồi dưới đất, một tay chống trên đầu gối, thở phì phò.
Vừa rồi. . . Thật là vạn phần hung hiểm!
Lưu Thừa Phong vừa vuốt chân không ngừng run rẩy của mình, vừa lắc đầu nói:
“Nên là tôi cảm ơn tiểu ca cậu mới đúng. . .”
“Nếu không phải cậu dẫn tôi tới cái chỗ này, phỏng chừng quay đầu lại cũng sớm muộn tôi cũng sẽ bị người đàn bà kinh khủng kia ăn tươi thôi!”
Nói xong, ông lại nở nụ cười.
Đó là vui sướng trốn thoát cái chết không cách nào che giấu.
Lưu Thừa Phong giống một bệnh nhân thất tâm phong, nằm trên mặt đất cười ha ha.
Hồi lâu sau, ông mới khôi phục bình thường.
“Đúng rồi tiểu ca. . . Những người khác làm sao bây giờ?”
Lưu Thừa Phong đỡ thẳng thân thể của lão thái thái, xác nhận bà không có gì trở ngại, rồi mới hỏi Ninh Thu Thủy.
Ánh mắt của người sau hơi lóe ra.
“Bây giờ chúng ta tuyệt đối không thể đi ra ngoài. . .”
“Bên ngoài quá mức hung hiểm, chờ ngày mai xem có thể liên lạc với bọn họ hay không, nếu như thực sự không được, vậy chúng ta coi như là chí nhân chí nghĩa rồi.”
Đối với tử vong của người xa lạ, Ninh Thu Thủy tựa hồ có vẻ rất hờ hững.
Anh đương nhiên không ngại giúp những người đó một tay, nhất là những người đó không có thù gì với anh.
Nhưng điều kiện tiên quyết là. . . Bản thân sẽ không rơi vào nguy hiểm.
Dù sao, lúc đó hỏi những người đó có muốn cùng anh đi mạo hiểm tìm kiếm chân tướng hay không, trong bọn họ không ai đứng ra.
Chuyện nguy hiểm bản thân làm, những người khác ngồi mát ăn bát vàng, loại chuyện này đổi thành ai tới đều sẽ không vui.
Anh không phải thánh tăng đại từ đại bi, phổ độ chúng sinh gì.
“Đúng rồi tiểu ca. . . Tôi còn có một vấn đề.”
Sau khi Lưu Thừa Phong cơ bản khôi phục, tựa hồ nhớ ra cái gì đó.
“Hỏi.”
“Tại. . . Tại sao phải biết quy cách giết chóc của thứ quỷ kia trong biệt thự?”
Nói đến vấn đề này, trong bóng đêm Ninh Thu Thủy trầm mặc một lúc lâu.
“Bởi vì, ở trước khi lên xe buýt, tôi từng nhận được một phong thư nặc danh.”
“Thư?”
“Đúng, trong thư cho tôi một tấm hình và nói mấy câu.”
Nói xong, Ninh Thu Thủy chậm rãi đọc lên mấy câu:
“Gió không mở đèn, mưa không đốt nến.”
“Ngày không lên lầu, đêm không nhắm mắt.”
Nghe bốn câu nói kia, Lưu Thừa Phong trố mắt, trên mặt hiện ra thần sắc khó có thể tin:
“Móa ơi. . . trùng khớp rồi a!”
“Tiểu ca, cậu đúng là quá trâu, phía sau có cao nhân tương trợ a!”
“Vậy, tấm hình kia đâu?”
Ninh Thu Thủy liếc ông một mắt, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
“Chú muốn biết?”
Sắc mặt của Lưu Thừa Phong ngẩn ra.
“Sao thế, không tiện sao?”
“Nếu không tiện nói. . .”
Lời của ông còn chưa nói hết, đã thấy Ninh Thu Thủy đưa tay đưa vào trong áo sơ mi caro đen, lấy ra một tấm ảnh chụp có chút ố vàng, chính diện nhắm ngay ông.
Người sau nhìn tấm hình kia, con ngươi chợt chặt lại!
“Không phải chứ. . .”
Dưới ánh trăng chiếu rọi, Lưu Thừa Phong thấy, đó là ảnh chụp một người.
Hơn nữa trong hình không phải người khác. . . Đúng là ông Lưu Thừa Phong!
Hai người bốn mắt nhìn nhau, chỉ cách một tấm ảnh chụp hơi mỏng, thật lâu không nói gì.
Lưu Thừa Phong nhìn thấy hình của mình, lại không có thấy chữ phía sau ảnh chụp.
Đúng vậy, ở phía sau tấm ảnh chụp ố vàng kia, còn có một hành chữ màu đen ——
( Bạn đáng gia kết giao… Thế nhưng mười vạn câu vì sao )
Lưu Thừa Phong vươn tay, còn muốn cầm ở trong tay tỉ mỉ quan sát, nhưng Ninh Thu Thủy lại thu hồi ảnh chụp, quay ông cười nói: