Đến tận lúc Phỉ Tiềm đi theo Thái Ung trở về, gương mặt lão vẫn rầu rỉ không vui. Sau khi bước vào thành, Thái Ung cũng chẳng nói gì với Phỉ Tiềm, nên cả hai tách ra và quay về nhà mình. Phỉ Tiềm đi đến trên nửa đường chợt phát hiện phía trước góc đường có một bóng dáng rất giống Tào Tháo, vừa định đến chào hỏi lập tức thấy bóng người đó biến mất ở phía góc tường. Thôi kệ vậy, nhiều khi hắn nhận nhầm người, có điều bây giờ Tào Tháo đang làm gì nhỉ? Gần đây hắn chẳng hề thấy vị sư huynh tiện nghi này, cũng chẳng nghe được chút tin tức nào liên quan đến gã.
Dựa theo trí nhớ của Phỉ Tiềm, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa có một đoạn miêu tả Tào Tháo cùng Vương Doãn bày mưu tính kế hành thích Đổng Trác. Nếu như một kẻ chỉ đọc sách sử được ghi chép lại sẽ cảm thấy chẳng có gì kì lạ. Nhưng Phỉ Tiềm đã tiếp xúc với Tào Tháo mấy lần, với tính cách đa nghi xảo trá như hồ ly của gã, dễ gì Tào Tháo sảng khoái cầm đao lên chém Đổng Trác?
Phỉ Tiềm âm thầm tính toán, nếu Tào Tháo thật sự cầm Thất Tinh Bảo Đao, kiểu gì cũng sẽ dâng lên Đổng Trác rồi phi ngựa chạy khỏi Lạc Dương, sau đó đi khoe khoang khắp nơi rằng gã đã cố học theo Kinh Kha hành thích quốc tặc nhưng không được. Như thế mới hợp với tính cách của Tào Tháo. Đúng rồi, Trương Liêu vừa chỉ cho mình trung bình thương, phải mau về nhà tập luyện mới được, tranh thủ dược liệu còn sót lại trong người.
Ài, cuộc sống đúng là khó khăn a, càng lúc càng thấy thời gian không đủ. Thế cục hiện nay đã như lửa cháy lông mày, chỉ có một tấm màn phồn hoa giả tạo che mờ mắt mọi người. Sau khi Viên Thiệu chạy trốn sẽ đến Tào Tháo, tiếp theo sẽ đến sự kiện Hổ Lao Quan. Kết quả Hổ Lao Quan bị liên minh Quan Đông đập tan, lúc đó muốn chạy cũng hết cách. Nhưng bây giờ hắn phải làm quá nhiều việc, Lưu Hồng để lại rất nhiều trọng trách, cô em Thái Diễm cũng đưa một đống sách bắt học thuộc, Trương Liêu dạy cho thương pháp …. Mặt Phỉ Tiềm co rúm lại, mọi người đều có thể xuyên không, vì sao tới lượt mình lại bị bắt học hết cái này tới cái kia? Hồi xưa đọc truyện lịch sử, tên nào tên nấy về quá khứ đều có một đám người bu lại gọi chúa công, võ tướng hết Lữ Bố tới Quan Vũ gia nhập, quân sư thì Quách Gia Tuân Úc, rồi quân lính thừa như rau ngoài chợ. Đến lượt hắn thì hay rồi, gặp ai cũng phải cẩn thận từng chút một, luyện có một chiêu thương cũng đau nhức cả ngày trời…. Phật tổ ơi, sao con không được xuyên không thành những kẻ như thế, chỉ việc đứng chắp tay sau đít thương cảm cho thiên hạ, việc gì khó có đám đệ lo?
Phỉ Tiềm cho rằng với khả năng mồm mép được đào tạo từ công ty nhà nước ra, hắn dư sức lừa hết các nhân vật đỉnh cao thời này vào phe mình. Nhưng đó chỉ là tưởng tượng thôi….
Tào Tháo đang ở đi khắp nơi để kiểm tra các nẻo đường xung quanh hoàng cung. Vào thời Đông Hán, hoàng cung được xây ở phía nam và phía bắc, giữa cung nam và cung bắc có ba con đường nằm song song nhau nhằm nối liền hai bên. Đường chính giữa để hoàng đế sử dụng, hai bên đường là để các quan viên và thái giám cung nữ dùng. Cửa bắc của cung nam đối diện với cửa nam của cung bắc , dân chúng thường bảo “hai cung nhìn nhau từ xa, cả hai cửa đều cao hơn 20 mét”, mặt bằng của cung nam và cung bắc được thiết kế theo hình chữ L.
Ngày xưa Lưu Tú đặt cung nam làm trung tâm hành chính, cho nên cung nam có rất nhiều điện đài, trang trí hoa văn rườm rà phức tạp. Nhưng đến thời Hán mạt, nhất là những năm Hán Linh Đế trị vì, các vị hoàng đế dần trở nên lười biếng, thậm chí không muốn ra đường, nên trực tiếp thượng triều ở cung bắc. Ngày rộng tháng dài, trung tâm hành chính đã được chuyển từ cung nam sang cung bắc.
Ban đầu Viên Thuật tìm gã bàn kế hoạch, cả hai đoán rằng phế đế Lưu Biện sẽ bị nhốt tại một tòa điện nào đó trong cung nam, khả năng cao là điện Minh Quang nằm ở phía bắc điện Gia Đức. Chậc, cái tên Gia Đức không tệ, vì sao đến thời Linh Đế lại càng ngày càng thiếu đạo đức vậy? Sau khi kế vị, Linh Đế truy phong thụy hiệu cha mình là Hiếu Hoàn Hoàng Đế, phong mẹ mình làm Hiếu Nhân Đổng Hoàng Hậu rồi dọn vào điện Gia Đức ở.
Hiếu Nhân hoàng hậu nhẫn nhịn cho đến khi Đậu thái hậu qua đời, rốt cuộc tu thành chính quả, từ kiếp con dâu trở thành Đổng thái hậu. Về sau chính bà là người xúi giục Hán Linh Đế mua quan bán tước, ngay cả chức tam công cũng bán với giá 10 triệu, tước hầu bán với giá 5 triệu. Ngay cả Tào Tung là cha Tào Tháo cũng mua được chức thái úy trong dịp này, Thôi Liệt cũng là người dùng tài lực nhà họ Thôi để mua được chức Tư Đồ. Sáu năm sau, Hán Linh Đế băng hà ở điện Gia Đức. Trước đó đại tướng quân Hà Tiến cũng bị người ta phanh thây ở tại đây, nên hiện giờ người ta cho rằng cung điện này bị ma ám nên đã niêm phong lại. Nơi như thế này dùng để nhốt phế đế gì còn gì bằng?
Có điều Tào Tháo đã thông qua các mối quan hệ điều tra được phế đế Lưu Biện cũng không bị giam trong điện Gia Đức mà bị giấu ở một điện nhỏ bên trong góc đông bắc thành Lạc Dương, có tên là Vĩnh An. Tào Tháo suy đoán có thể là do Lý Nho đã tính trước, cung nam ở quá gần phủ tam công, chỉ cách phủ thái úy có vài bức tường.
Loading...
Vì vậy cung Vĩnh An đã đem lại cho Tào Tháo cùng Viên Thuật một bài toán vô cùng nan giải. Kế hoạch ban đầu là cứu phế đế từ phía cung nam, sau đó băng qua hai con phố là đến cổng nam, phía bên ngoài thành là sông Lạc Thủy, chạy trốn bằng đường bộ hay đường thủy rất dễ dàng, chỉ cần có người cản truy binh là xong.
Bây giờ phế đế bị nhốt trong cung Vĩnh An, họ chỉ còn lại hai con đường để đi, thứ nhất là từ cung điện đi thẳng đến cửa đông. Đây là con đường ngắn nhất, nhưng ngoài cửa đông chính là núi Bắc Mang, rất dễ bị truy binh đuổi theo kịp; cách thứ hai là xông thẳng qua khu tập trung của quan viên và quý tộc, đi theo lối dẫn đến hai con phố nhỏ ở phường Vĩnh Hòa. Chỗ này có một cửa phụ nằm giữa phía đông và phía bắc, dù quãng đường xa hơn nhưng chỉ cần ra khỏi cổng thành là đến được chợ ngựa Lạc Dương, họ có thể núp trong dòng người ồn ào qua lại mà chạy thoát.
Hai con đường này đều có ưu điểm và khuyết điểm riêng, trong lúc nhất thời Tào Tháo cũng không có cách nào lựa chọn, đành phải tự mình đi thám thính hiện trường một phen. Tào Tháo mặc một bộ quần áo phổ thông màu xanh đen đứng chắp tay bên đường, hòa mình vào dòng người qua lại. Gã hết nhìn trái rồi nhìn sang phải, trong lòng không ngừng tính toán, dù sao gã cũng lăn lộn trong khu Vĩnh Hòa nhiều năm, xem như địa đầu xà ở đây. Vĩnh Hòa có rất nhiều quan viên mua nhà ở lại, bởi vậy chỉ cần khiến cho các quan viên này đóng cửa không xuất hiện trong lúc quan trọng nhất, như vậy hộ vệ và lính tư nhân cũng sẽ không tự ý ra tay cản đường. Cho nên điều cần làm nhất chính là nghĩ cách để các quan viên ngoan ngoãn ở trong nhà.
Chuyện phế đế không sống trong cung nam, Tào Tháo không cần suy nghĩ, quyết đoán giấu nhẹm Viên Thuật. Dù sao sự kiện đại tướng quân Hà Tiến lần trước gã cũng bị Viên Thuật hố cho một phát, làm tổn hại bao nhiêu tích lũy của nhà họ Tào. Lần này để Viên Thuật xâm nhập cung nam, thu hút quân Tây Lương, còn Tào Tháo thong thả cứu phế đế ra khỏi cung Vĩnh An. Xem như đây là câu trả lời của gã dành cho sự việc lần trước.