Một lúc sau, Viên Thuật xuất hiện. Viên Ngỗi ra hiệu cho Viên Thuật ngồi xuống, lão không lên tiếng ngay mà nhìn Viên Thuật đầy suy tư. Xét về nhan sắc, Viên Thuật đẹp trai hơn Viên Thiệu nhiều lắm, đó cũng là một trong những lý do Viên Ngỗi thiên vị Viên Thuật. Viên Thiệu là do Viên Phùng chơi bời uống say bên ngoài vô tình tác động vật lý vào chỗ kín của ca cơ nên tạo ra sản phẩm, vì vậy từ nhỏ chẳng ai coi trọng hắn nên phải trải đời sớm, cơ thể hơi rám nắng lại cường tráng.
Viên Thuật là con dòng chính, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng nên lớn lên cũng da dẻ hồng hào. Đồng thời mẹ Viên Thiệu là một ca cơ thấp kém, các lễ nghi cơ bản đều do Viên Thiệu lăn lộn xã giao học được, còn Viên Thuật từ năm ba tuổi đã có lễ quan của triều đình hướng dẫn, mọi hành vi đều vô cùng tao nhã, có phong phạm của giới sĩ tộc, còn Viên Thiệu thường xuyên bị chê là suồng sả. Kết quả sau này Viên Thiệu kết giao đa phần là thư sinh nghèo khó hoặc du hiệp, còn Viên Thuật thường xuyên hẹn hò cùng con em thế gia. Viên Ngỗi buồn bã nhìn gương mặt thiếu niên ngạo khí của Viên Thuật, sao mà giống anh mình thời trẻ đến thế, tuy trong lòng rất xót xa nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm. Không đâu tốt bằng ở nhà, nhưng không trải qua dòng đời bụi bặm làm sao có thể trưởng thành, làm một nam tử Hán đầu đội trời chân đạp đất? Lão nhẹ nhàng bảo:
“Con biết chuyện của anh mình chưa?”
Ta đang nói chuyện Viên Thiệu treo nghi trượng từ quan. Viên Thuật gật đầu:
“Đã biết.”
Thật ra khi Viên Thuật biết chuyện, chẳng những không lo lắng ngược lại còn mừng húm một phen, từ nhỏ đến lớn hắn ghét nhất là bị so sánh với ông anh mình. Một bên là con cả, một bên là con thứ, có cái gì đáng so chứ? Viên Ngỗi bảo:
“Hôm nay anh con được phong làm thái thú Bột Hải.”
Bột Hải mặc dù không phải quận lớn nhưng cũng là huyện lớn, thái thú ở nơi đó lương khoảng một ngàn quan, nhưng quan trọng hơn là thái thú có đủ quyền hạn về dân sự và quân đội, được phép tự bổ nhiệm quan dưới trướng, ví dụ chức chủ bạ, triều đình hiếm khi có ý kiến. Cho nên Viên Thiệu ngồi lên cái ghế này đồng nghĩa việc hắn đã chính thức có địa bàn riêng của mình, ngày sau phát triển như thế nào là chuyện của tương lai. Viên Thuật hiểu rất rõ bộ máy triều đình, cho nên nghe Viên Ngỗi nói xong, hắn vô cùng bất ngờ:
“Tại sao?”
Cái mẹ gì thế này? Cố ý từ quan chẳng những không bị truy cứu còn được phong một chức lớn hơn! Sớm biết như thế ta đã đi từ quan rồi!
Loading...
“Hừ, đây là kế sách của Đổng thất phu.”
Viên Ngỗi kiên nhẫn giải thích cho Viên Thuật, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, đây chính là kết cục của việc làm lá cờ đầu cho giới sĩ tộc, nhà họ Viên nhất định phải gánh. Người ta nói cây to đón gió, những năm gần đây rất nhiều kẻ định mượn nhà họ Viên để lập uy, hoặc mượn danh tiếng của gia tộc đông không kể xiết. Viên Ngỗi sống lâu lên lão làng, gặp không biết bao nhiêu tình huống như vậy, so ra Viên Thuật vẫn còn quá non nớt.
“Hiện giờ con điều động được bao nhiêu quân tư nhân?”
Mặc dù Viên Thuật không phải quan võ, nhưng những ai xuất thân trong giới sĩ tộc đều tự nuôi một chút quân đội riêng, đây là quy luật ngầm mọi người đều biết, chỉ cần không quá đáng, triều đình cũng lười quan tâm.
“Quân của con đông cỡ hơn một đồn.”
Mặc dù không rõ Viên Ngỗi có ý gì, nhưng Viên Thuật vẫn thành thật trả lời. Dựa theo hệ thống quân đội nhà Hán, một khúc bằng hai đồn, một đồn có hai đội, một đội có mười lăm lính, mỗi đội đều có chỉ huy trưởng, dưới tay Viên Thuật nuôi gần một trăm tay lính tư nhân. Viên Ngỗi gật đầu, cái này cũng giống với tin tức mình nhận được, lão lấy một ngọc bội trong ngực ra và nhét vào tay Viên Thuật:
“Con cầm thứ này đi đến cánh phải Tây Viên, tìm khúc trưởng Trương Tiêu, hắn sẽ nghe lệnh con. Đổng Trác muốn phế đế, có lẽ sẽ thực hiện ở Nam Cung, con hãy tìm cơ hội phô trương lên là mình muốn xông vào cướp.”
“Cái gì cơ? Cướp… Cướp hoàng đế?”
Gương mặt Viên Thuật trở nên tái nhợt.
“Con bình tĩnh lại cho ta!”
Viên Ngỗi nhắc nhở, chỉ là ăn cướp thôi mà, chưa kể còn cướp của một hoàng đế bị phế bỏ, có cần phải sợ đến vậy không? Viên Thuật hít sâu một hơi, trở nên yên tĩnh lại. Ông trời ơi, thúc phụ nói nghe đơn giản vậy, tưởng cướp hoàng đế giống như uống trà hả? Người ta là hoàng đế, dù có bị phế bỏ cũng là một thành viên quan trọng của hoàng tộc có được không? Tại sao nhà họ Viên phải mạo hiểm ra tay? À không, phải nói là tại sao Viên Thuật ta lại phải đi mạo hiểm? Viên Ngỗi nhìn thẳng Viên Thuật:
“Đổng tặc muốn khống chế triều đình, chắc chắn hắn sẽ ra tay với gia tộc chúng ta. Hiện giờ nhìn nhà chúng ta yên ổn, thực chất bão tố đã cận kề. Giả sử anh của con mang binh chạy đến đây thì con định làm gì? Con tự phụ đọc sách nhiều, liệu có nghe qua chuyện Tấn Văn Công chưa?”
Thành Lạc Dương nhìn rất yên bình, trên thực tế Đổng Trác độc bá triều chính, tất nhiên phải đánh với nhà họ Viên một trận nên rời khỏi Lạc Dương sẽ an toàn hơn. Chưa kể Viên Thiệu đã làm thái thú, nếu một ngày hắn học theo Đổng Trác dẫn quân đến đây, Viên Thuật ngươi có giữ được địa vị của mình không? Viên Ngỗi lại hỏi:
“Nói về chuyện phế đế đi, theo con thì anh của con có được lợi ích gì?”
Viên Thiệu từ quan bỏ trốn, nếu thật sự phế đế thì hắn có chỗ tốt gì nhỉ? Viên Thuật ngẫm nghĩ nửa ngày rồi bảo:
“Danh vọng.”
Viên Ngỗi vuốt râu gật gù:
“Đúng vậy, cho nên con đi cướp hoàng đế, chuyện có thành hay bại cũng không quan trọng.”
Ta kêu ngươi đi làm cái này, thành công thì tốt, thất bại thì thôi, quan trọng là ngươi có hiểu được ngụ ý của ta không. Thấy Viên Thuật còn đang suy ngẫm, Viên Ngỗi vẽ lên mặt bàn rồi ra hiệu:
“Đây là hai cổng nam bắc của hoàng cung…”
Nhìn thấy Viên Thuật tập trung trở lại, Viên Ngỗi tiếp tục giảng:
“Nếu như hoàng đế bị phế, ta cho rằng đa phần hắn sẽ ở trong lãnh cung chỗ đường Vĩnh Hạng.”
Dù sao cũng là phế đế, không thể thả cho hắn chạy loạn khắp nơi, đày vào lãnh cung là lựa chọn tốt nhất. Viên Ngỗi lại vẽ một hình chữ nhật, tượng trưng cho tường thành:
“Đám lính tư nhân của con đóng ở cửa nam, chuẩn bị càng nhiều ngựa càng tốt, thừa dịp loạn lạc cướp đi, con dẫn theo Trương Tiêu đi xuyên qua hoàng cung, xông thẳng ra cửa nam.”
Viên Ngỗi tiếp tục vẽ Nam Cung và cổng thành phía nam. Dù sao Nam Cung gần với cổng nam nhất, đường xá lại rộng, bởi vậy nguy hiểm cũng thấp đi. Lão thấy Viên Thuật cúi đầu suy nghĩ, lại bổ sung một câu:
“Con đi báo với Tào A Man, hỏi hắn muốn hợp tác không?”
Tào Tháo? Vì sao lại phải tìm hắn? Chuyện này không phải càng ít người biết càng tốt sao?
“Con biết xuất thân của A Man, chắc chắn thằng nhóc đó có tay trong ở hoàng cung. Việc này con cứ để hắn ta dẫn đầu.”
Viên Thuật gật đầu. Viên Ngỗi lại dặn dò:
“Thuật nhi, con phải nhớ rằng làm việc gì cũng nên chừa đường lui, Tào A Man chính là đường lui của con đó. Nghĩ thật kĩ rồi ngày mai chúng ta bàn tiếp.”
Viên Thuật cáo lui, nhưng trước khi đi lại hỏi Viên Ngỗi:
“Sau khi làm xong, con phải đi đâu?”
Dù chuyện này thành công hay không, hắn cũng phải trốn khỏi Lạc Dương, nên hắn cần chỗ trú chân.
“Nam Dương!”