Chà chà, Lưu Hồng, một nhân vật có học vấn đỉnh cao sánh vai với Thái Ung lại chính miệng nói muốn nhận mình làm đồ đệ. Ôi thế thì sướng quá, đây có phải là chó ngáp phải ruồi trong truyền thuyết, đang đi lụm được bí kíp? Theo bản năng Phỉ Tiềm muốn há miệng bảo nhận liền sư phụ ơi, không cần ăn uống không cần tiền lương, cho con núp bóng từ bi của sư phụ là được. Nhưng không, hắn nghĩ lại rồi, cảnh này trông rất quen nha. Hồi xưa gặp lãnh đạo trong phòng làm việc hắn cũng từng thấy trường hợp này, tình cờ có một sếp ở phòng ban khác ghé qua khen người làm việc tốt, hỏi ngươi có muốn theo hắn lăn lộn không. Nếu ngươi bảo ok đi luôn anh ơi, hắn sẽ cười ha ha, mọi người cũng cười ha ha, cuối cùng ngươi cũng đành cười ha ha cho vui. Huống hồ đây là nhà Hán, một thể chế rất quan trọng việc truyền thừa. Thời đại càng xa xưa, việc truyền thừa càng được xem trọng, chứ không phải như thời hiện đại thầy giáo đứng lớp gặp hết đám nít quỷ này đến đám ranh ma khác, còn ngươi phải cắp sách đi lên tiểu học, trung học, cấp ba rồi lên đại học, gặp mặt rất nhiều thầy và học rất nhiều môn. Vì vậy người hiện đại cho rằng thầy của ta rất nhiều, tốt nghiệp thì ra đường kiếm cơm thôi. Ngược lại thời cổ đại có rất nhiều người chỉ theo học một thầy, do đó họ rất quan tâm đến trình độ và danh tiếng của thầy dạy mình.
“Phù, mẹ kiếp, suýt nữa bị người ta đào hố. Lưu Hồng trông cũng ngon lành, thế mà vừa gặp đã chơi thủ đoạn.”
Phỉ Tiềm thầm nghĩ, hắn chắp tay thưa với Lưu Hồng:
“Tiểu sinh cảm tạ ý tốt của Lưu đại gia, bất quá tiểu sinh đã có thầy dạy rồi.”
Thật ra Lưu Hồng không có ý đào hố gì Phỉ Tiềm hết, chỉ là lúc nãy kích động quá nên tiện mồm thôi, nhà nghiên cứu mà, IQ cao thì EQ thấp. Nghĩ lại hắn cũng cảm thấy hối hận, có ai ngang nhiên đến nhà bạn chơi rồi đào luôn góc tường của bạn như mình không? Ngay cả Thái Ung cũng cảm thấy xấu hổ, ông bạn này của mình làm gì vậy, cũng may Phỉ Tiềm không có đáp ứng, nếu không thật đúng là khó xử. Nghe Phỉ Tiềm bảo thế, Lưu Hông cũng thuận nước đẩy thuyền:
“Haha, ồ, hóa ra là thế, chẳng hay sư phụ của cậu là ai?”
Lúc này Thái Ung ho khan hai tiếng, Lưu Hồng ngươi diễn dở vừa thôi, mới hồi nãy ngươi ngồi đây cùng ta, trà bưng ra còn chưa nguội, nghe ta kể về đệ tử ký danh của mình, bây giờ còn mặt dày đi hỏi hắn là đệ tử nhà ai. Ngươi cảm thấy Phỉ Tiềm rất chuẩn phải không, ta cũng thấy hắn chuẩn không cần chỉnh, nên ngươi đừng hòng bế đồ đệ nhà ta đi. Phỉ Tiềm chưa kịp trả lời, Thái Ung đã giành trước:
“Tử Uyên là do một vị cố nhân đề cử với ta, nên ta thu hắn làm đệ tử.”
lần này Thái Ung cố ý nói thiếu đi, từ đệ tử ký danh biến thành đệ tử luôn. Con người là vậy, bình thường không thèm để ý, có không giữ mất mới lo tìm, Thái Ung cũng cảm thấy Phỉ Tiềm rất tuyệt vời, gương mặt không đẹp trai như lão hồi trẻ nhưng vẫn rất thanh tú, học vấn cũng không giỏi như lão hồi trẻ, có điều giỏi toán đến mức làm ông bạn già Lưu Hồng nảy sinh lòng yêu tài. Hừ, bình thường lão ta rất hay lên mặt với mình về phương diện toán học, hiện nay đệ tử của ta cũng lợi hại ngang lão ta. Cảm giác này cũng bình thường, chỉ cần là con người thì ai cũng có chút lòng riêng, dù cổ đại hay hiện đại cũng thế. Lưu Hồng bỗng nhiên vỗ trán:
“Chết, tí nữa thì quên, lần này ta đến là để tạm biệt ngươi. Không lâu nữa ta phải rời khỏi Lạc Dương rồi.”
Loading...
“Sao vậy? Ngươi vừa mới trở về chưa được bao lâu mà? Có chuyện gì vậy?”
Thái Ung cảm thấy rất kinh ngạc. Lưu Hồng nói:
“Ta được triều đình điều đi làm Thái Thú quận Sơn Dương, xem này, cả ấn tín và lệnh bài cũng được cấp rồi.”
Nói xong lão lấy ấn thái thú trong ngực ra cho Thái Ung nhìn một chút. Chức thái thú cũng được mức lương cỡ hai ngàn quan, quận Sơn Dương cũng là một quận nhỏ. Thái Ung thấy thế mới yên tâm:
“Vậy khi nào ngươi khởi hành, để ta đi tiễn ngươi.”
“Được thôi, vài ngày nữa ta mới đi.”
Lưu Hồng cũng không khách khí, sau khi đáp ứng xong liền lấy ra một hộp gỗ hình chữ nhật đưa cho Thái Ung:
“Ngươi nhìn thứ này đi.”
Lão nói như thể đây là bảo bối gì quý giá lắm làm Thái Ung tò mò. Hộp này làm từ gỗ mun, bên ngoài bôi một lớp sơn, trông vô cùng tinh xảo, có vẻ bên trong chứa cái gì đó.
Theo hướng dẫn của Lưu Hồng, Thái Ung mở hộp ra và phát hiện bên trong chia làm ba tầng, với tầng trên cùng là tầng nhỏ nhất, còn tầng giữa và tầng dưới cùng trông có vẻ lớn hơn. Các tầng được phân biệt bằng ba màu đen, đỏ, trắng. Đồng thời chiếc hộp cũng được chia theo chiều dọc thành chín trục, và các thanh gỗ chắn ngang tạo thành chính mươi ngăn nhỏ. Mỗi ngăn nhỏ trong ô đen và ô đỏ chứa một hạt gỗ tương ứng với màu sắc, tổng cộng chín hạt đen và ba mươi sáu hạt đỏ, tuy nhiên các ngăn nhỏ trong tầng màu trắng ở giữa hộp lại trống rỗng.
“Đây là cái gì vậy?”
Thái Ung cau mày, mặc dù lão không rõ cái hộp này dùng để làm gì, nhưng chẳng biết tại sao vẫn có cảm giác quen thuộc, trong lúc nhất thời không thể nhớ ra. Lưu Hồng đắc ý vuốt râu nhìn dáng vẻ khổ sở suy nghĩ của Thái Ung, hà hà, ta khổ cực bao lâu mới nghĩ ra được vật hay ho như này, dễ gì để lão đoán ra được. Phỉ Tiềm đứng bên cạnh cũng cảm thấy hình như hắn gặp thứ này ở đâu rồi, cũng đang ngẫm xem Lưu Hồng đưa thứ này ra để làm gì. Nhưng hắn có thể khẳng định vật này có liên quan đến toán học, bằng không nhân vật cỡ Lưu Hồng sẽ không nhàm chán đến mức bày trò trêu chọc thầy trò hắn. Thái Ung chìm trong suy đoán, tiện tay cầm một hạt gỗ đen đẩy vào ô màu trắng, sau đó nhìn hai bên một chút, vẫn không đoán ra được, lão lại tiếp tục búng một hạt từ ô màu đỏ sang ô màu trắng. Đột nhiên mắt Phỉ Tiềm sáng lên, hèn gì có hạt gỗ, lại ráp thành hình chữ nhật, buộc miệng thốt lên:
“Bàn tính!”
Lưu Hồng đang đắc ý đứng vuốt râu như cao nhân nghe vậy chết lặng, lỡ tay bứt đứt vài cọng râu, lão vội hỏi Phỉ Tiềm:
“Làm sao ngươi biết?”
“Đây là bàn tính?”
Thái Ung thì thầm một tiếng, lão cũng nhận ra được, hèn gì cứ thấy quen mắt, chẳng phải Lưu Hồng đặt những hạt gỗ trên thanh dài làm kí hiệu, sau đó đặt trong khung để trượt lên trượt xuống sao?
“Haha, biết ngay mà, đây là bàn tính, ta đã sớm đoán được…”
Miệng lão nói thế để vớt vát mặt mũi, nhưng trong lòng lại vô cùng bội phục Lưu Hồng. Thời Hán đa số đều cho rằng tính toán là cách gọi khác của việc bày mưu tính kế, kỳ thật đây chỉ là cách người ta lấy thanh gỗ để chia các hạt gỗ ra làm cách tính mà thôi, nghe thì phức tập, nhưng thực chất nó chỉ dùng để biểu thị số lượng. Nhưng dù sao bàn tính cũng có chỗ bất tiện, tính toán không cẩn thận sẽ dễ dẫn đến sai sót. Lỡ đang bấm hạt gỗ mà ngươi bận việc phải bỏ đi, khi quay lại sẽ phải tính lại từ đầu.
Bản thân Lưu Hồng biết rất nhiều người đau khổ với việc này, bởi vậy hắn phát minh ra bàn tính thế hệ mới, đơn giản hóa khung tre đi, dùng màu sắc để hiển thị số liệu, mỗi hạt đỏ bằng 1, mỗi hạt đen bằng 5, còn khu vực màu trắng dùng để tính toán, còn mỗi trục đại biểu cho một hàng chữ số, chín trục tương ứng đến số hàng triệu, đủ để thỏa mãn nhu cầu mọi người. Hôm nay là lần đầu tiên hắn đem thành quả khoe khoang với Thái Ung, không ngờ Thái Ung không nhận ra, mà một tên đệ tử mới gia nhập lại biết được, làm sao Lưu Hồng có thể bình tĩnh cho được?