Vương Doãn và Viên Ngỗi ngồi đó bàn đủ chuyện trên trời dưới đất, ngắm nhìn hoa cỏ, ai cũng không chịu mở lời trước chuyện Đổng Trác. Qua vài phen thăm dò thực lực của nhau, họ cảm thấy mình không đè được đối phương, nếu cứ nói nhăng cuội cả chắc đến ngày mai cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Thế là cả hai đột nhiên im lặng. Một lát sau, Viên Ngỗi nhẹ nhàng cất tiếng:
“Bây giờ kẻ mà ai cũng biết là ai đang ở thế bất bại, để hắn vững chân, chúng ta sẽ không có kết cục tốt.”
Mặc dù không nói rõ tên, nhưng cả hai đều biết mình đang nói về ai. Vương Doãn gật đầu, tình hình rất là tình hình, có đần độn cũng biết, nhưng phải xử lý làm sao.
“Đất Tây Lương nghèo khó, có thể dùng sự xa hoa để hạ gục hắn.”
Tất cả quân sĩ trong tập đoàn Tây Lương, kể cả Đổng Trác đều sinh ra ở vùng biên giới, chưa từng nhìn thấy những thứ tráng lệ rực rỡ, họ có thể dùng sự hào nhoáng của giới quý tộc đẩy hắn vào con đường sa đọa.
“Tốt lắm, ta cống hiến hai mươi mỹ nhân xinh đẹp và năm ngàn lượng vàng.”
Viên Ngỗi tỏ vẻ đồng ý, đây cũng là cách làm được giới sĩ tộc đồng lòng ủng hộ, nhưng ngoài Đổng Trác ra còn phải đối phó với thuộc hạ của hắn.
“Bên cạnh đó, quân sư số một của phe Đổng Trác là Lý Nho…”
Viên Ngỗi bắt đầu tính toán các thuộc hạ đắc lực của Đổng Trác, nói đến Lý Nho, cả hai liếc nhìn nhau, đồng thời lắc đầu. Tài năng của Lý Nho quá kinh khủng, không chỉ khó khăn mà làm không tốt còn bị hắn đâm ngược lại, chẳng thà họ dồn sức vào chỗ khác.
“Hoa Hùng… à mà thôi, kẻ này thiện chiến, nhưng đi theo Đổng Trác từ buổi đầu, rất trung thành với hắn.”
Loading...
“Ừ, Lý Giác, Quách Tỷ vẫn còn đang đóng quân ngoài thành, chúng ta không có cớ để tiếp xúc.”
“Thế còn người mới đến tên Lữ Bố, hắn phản chủ để được thăng tiến, có thể chiêu mộ.”
Nhắc đến Lữ Bố, Viên Ngỗi cười khinh thường, còn Vương Doãn nhíu mày bảo:
“Nhưng mà Đổng Trác đãi y rất hậu, Kỵ Đô Úy, Trung Lang Tướng, Đô Đình Hầu, giờ y là kẻ vô cùng phú quý, lấy gì để chiêu mộ?”
Bây giờ Lữ Bố có chức quan to, tiền bạc cũng phủ phê, họ cũng không thể cho hắn chức tứ chinh tướng quân, mà kể cả họ muốn làm vậy, triều đình cũng sẽ không cho phép. Bỗng nhiên ánh mắt Vương Doãn bừng sáng, lão nhích sát đến chỗ Viên Ngỗi, đúng lúc Viên Ngỗi cũng nhìn lão, cả hai đồng thanh nói:
“Mỹ nhân!”
Sau đó hai lão già vuốt râu cười đắc ý, cũng có một phần cảm khái vì cùng chung chí hướng. Vương Doãn lại có chút đau lòng bảo:
“Trong phủ của ta có một con tỳ nữ tuổi vừa tròn mười tám, thông minh lanh lợi lại có nhan sắc khuynh thành…”
Chẹp, vất vả lắm lão “nông dân” Vương Doãn mới nuôi được một mầm rau tươi mọng nước, lại phải dâng cho thằng khố rách ở Tịnh Châu. Viên Ngỗi cười ra vẻ hiểu ý, an ủi lão:
“Để thành đại sự, ngài đừng tiếc chi một nữ nhân.”
Vương Doãn trong lòng thầm mắng, em gái ngươi Viên Ngỗi, người là của lão phu, không phải của ngươi, tất nhiên không cảm thấy tiếc nuối rồi. Chuyện hối lộ đưa hết lên đầu lão phu, việc đưa mỹ nhân lên giường Lữ Bố cũng do lão phu làm, ngươi Viên Ngỗi không thể chuyện gì của mang ta ra làm chân chạy, còn mình núp sau bình phong tự do nghêu ngao.
“E hèm, quân đội Tây Viên có phân nửa do nhà họ Viên quản lý, nếu sự việc gấp rút, ta lấy dùng nhé?”
Vương Doãn cũng không thèm khách sáo nữa, ta làm nhiều chuyện như vậy, ngươi Viên Ngỗi cũng nên tỏ ra mình có tác dụng đi chứ. Nếu tình hình trở nên xấu đi, cần phải dùng đến quân đội, nhà họ Viên phải đứng ra giải quyết. Chưa kể Vương Doãn trực tiếp nói thẳng lão muốn trưng dụng quân Tây Viên, vì nhà họ Viên đã bỏ rất nhiều công sức để lôi kéo cánh quân này, cho nên đừng giả bộ ngớ ngẩn, Viên Ngỗi ngươi nắm giữ cái gì, Vương Doãn ta biết hết đấy. Viên Ngỗi nhìn chằm chằm Vương Doãn, giỏi lắm, nội tình ta có gì ngươi lại rõ như lòng bàn tay, đã thế lão cũng chẳng văn hoa nữa:
“Tốt thôi, nếu sự việc hỏng bét, ngài có thể đi đến đây…”
Viên Ngỗi không nói tiếp mà dùng ngón tay chỉ thẳng về hướng tây, ngụ ý nếu quả thật rơi vào đường cùng, chúng ta nên chạy thẳng về cổng Tây, còn ngươi đột nhiên quẹo sang cổng khác thì ta bó tay nhé. Vương Doãn yên lặng gật đầu, hắn cũng không hy vọng giây phút đó xảy đến với mình, chỉ là có đường lui sẽ làm người ta cảm thấy an tâm hơn. Nói đến đây cả hai đều đã định hình được hướng đi cơ bản, cụ thể thực hiện như thế nào phải xem kẻ dưới hành động ra sau. Hai lão cũng chẳng hề nhắc tới Hán Thiếu đế Lưu Biện, có lẽ họ và phái Thanh Lưu đang cố gắng quên đi người này. Sách có câu Sĩ phu và thiên tử cùng trị vì thiên hạ. Vậy cái gì gọi là cùng nhau trị vì? Nếu xét theo góc nhìn thời hiện đại, bọn họ cũng là đồng nghiệp của nhau, hoàng để chẳng qua chỉ là cấp trên, nếu cấp trên gặp phải xui xẻo, sẽ có bao nhiêu cấp dưới sẵn sàng liều mạng bảo vệ hay chạy đi đầu quân cho công ty khác? Đương nhiên hầu hết mọi nhân viên đều im lặng nhìn tình hình, giả vờ không biết gì hết.
Lúc này ở Thái phủ, Phỉ Tiềm gặp một ông già rất đẹp lão, mày rậm mắt to, râu tóc bạc trắng, màu da trắng hồng, tướng tá đường hoàng đĩnh đạc. Số là hắn vừa ghé chơi nhà Thái Ung, gặp ngay Lưu Nguyên Trác, thì ra ông ta lại là một nhà thiên văn học được nhiều người thời đó biết tới. Trong một dịp tình cờ qua thăm Thái Ung đã nhìn thấy mấy kí tự latin, vô cùng hứng thú nên mới nhờ Thái Ung mời Phỉ Tiềm đến gặp mặt. Từ thời Hán, thiên văn học đã bắt đầu phát triển, mà những người chịu đi nghiên cứu thiên văn lại càng ít đến đáng thương, người bình thường vừa nhìn thấy bản đồ sao chi chít chữ liền cảm thấy sợ hãi. Lưu Nguyên Trác tự là Lưu Hồng, một nhân vật khá nổi tiếng ở thời Đông Hán, nếu như bảo Thái Ung là lá cờ đầu trong văn học, thì Lưu Nguyên Trác là một ngôi sao sáng ở mặt trận toán học. Nhờ Thái Ung giới thiệu, Phỉ Tiềm mới biết được người này. Chẳng thể trách Phỉ Tiềm vô tâm, người bình thường đọc Tam Quốc đều để ý đến võ tướng, kiêu hùng hào kiệt hoặc quân sư, làm gì có ai quan tâm nhà toán học. Năm xưa Thái Ung còn làm quan thái sử, lão đề cử Lưu Hồng cho Hán Linh Đế, sau đó Lưu Hồng đến kinh thành làm việc, chuyên xử lý vấn đề liên quan đến lịch và số học. Trong khoảng thời gian đó, Lưu Hồng vừa xem thiên văn theo ý của hoàng đế, vừa nghiên cứu thêm về toán học, còn dùng nhiều năm trời viết được quyển chú thích cửu chương toán thuật. Tuy nhiên sau khi chú thích cửu chương toán thuật được viết thành sách, Lưu Hồng bị điều ra khỏi Lạc Dương, mấy năm liền chưa từng gặp mặt Thái Ung, mãi cho đến đầu năm nay mới được triều đình gọi về. Vì vậy quan hệ giữa Lưu Hồng cùng Thái Ung vô cùng tốt đẹp, khi về kinh thành lão thường xuyên đến Thái phủ thảo luận học vấn, nhờ đó mà trong một buổi trà dư tửu lậu vô tình nghe được một chàng trai trẻ tên Phỉ Tiềm có thành tựu ở môn toán, hơn nữa còn dựa vào chữ Thân Độc, Đại Thực sáng tạo ra một cách giải phương trình mới. Lão vô cùng tò mò, nhất định phải mở mang tầm mắt một phen. Thái Ung cũng là người khiêm tốn, không hề tranh thủ cướp thành quả của đệ tử, mà thành thật gọi Phỉ Tiềm đến giải thích cho Lưu Hồng hiểu rõ. Sau khi Lưu Hồng nghe Phỉ Tiềm trình bày, hắn cảm thấy cuộc đời mình bước sang một trang mới, vốn dĩ những chữ viết thời xưa vô cùng ngoằng nghèo lại trở nên đơn giản hơn bao giờ hết. Giả sử toàn xã hội đổi thành cách tính và kí hiệu của Phỉ Tiềm, toán học sẽ được nâng lên một tầm cao khác. Lưu Hồng tràn đầy phấn khởi nhìn Phỉ Tiềm, thầm nghĩ chàng trai này có thể kế thừa sự nghiệp của mình, vô tình thốt ra:
“Tiểu tử, cậu có nguyện ý bái ta làm thầy?”