Có đôi khi cuộc sống chính là như vậy, chỉ vài phút trước ngươi là thiên sứ trong lòng hắn, vài phút sau hắn đã quay sang chửi ngươi là kẻ khốn kiếp tội ác tày trời. Lý Túc nhìn Lữ Bố im lặng, quyết định cho thêm một mồi lửa:
“Hiền đệ à, có đôi khi ta đều đang nghĩ, một người có võ công tầm thường như ta, lại được Đổng tướng quân phong chức Dũng Sĩ Trung Lang Tướng, nếu như tạo hóa ban cho ta võ nghệ giỏi như ngươi, chậc chậc, coi như không phát tài cũng phú quý… haha, ta chỉ đùa thôi…Hiền đệ, hiền đệ…”
Lý Túc kêu vài tiếng, Lữ Bố vẫn ngẩn người ra không trả lời.
“Hiền đệ!”
“Ơ…hả… chuyện gì?”
“Thật ngại quá, giờ trời cũng gần sập tối, mà cả ngày nay ta chạy việc mệt bở hơi tai, chỗ đệ có chút rượu thịt lót dạ không?”
Lữ Bố vừa định kể khổ nói trong kho gần cạn lương thảo, làm gì có rượu thịt để ăn uống, kết quả cúi đầu nhìn thấy đống châu báu trên bàn. Hắn cắn chặt răng xua đi vẻ xót xa, cầm vội vài thỏi bạc chạy ra trướng, vừa đi vừa bảo:
“Có ngay, huynh đợi chút, để ta cho người sắp xếp.”
Nói xong, Lữ Bố liền lệnh cho binh sĩ đứng gác gần đó chạy nhanh vào trong thành để mua chút rượu và đồ nhắm, cùng với ít lương thảo, tối hôm nay trong bát cả đám đều có thêm đồ ăn! Cả doanh trại bùng nổ, binh sĩ túm tụm lại reo hò như thể thời đại mới đã đến, giữa tiếng hoan hô của mọi người, mười tên lính kéo mấy chiếc xe ngựa bước ra khỏi doanh làm Lữ Bố nhìn mà nước mắt chực tuôn trào. Màn đêm buông xuống, xung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có vài bó đuốc cháy rực bập bùng trên đầu thành. Bỗng nhiên chiếc cầu treo nặng nề thả xuống, một đội xe ngựa từ trong thành vọt ra ngoài, chở theo rất nhiều vật nặng nề làm trục bánh xe kêu cót két. Lý Nho đứng trên tường thành cười quỷ dị nhìn Đinh Nguyên và những thuộc hạ chạy vội đến doanh trại. Gió buổi đêm lạnh lẽo thổi tung bay tà áo dài, hắn nheo mắt lại nhìn đội xe chạy đi càng lúc càng xa. Bây giờ có lẽ đã là gần 11 giờ đêm, Đinh Nguyên bất chợt bị đánh thức, vẻ mặt ngái ngủ có phần không vui. Thằng thất phu Tây Lương có khùng không, hết chuyện rồi lại đưa lương thảo đến vào lúc nửa đêm? Ý hắn là bố đã vững gót chân ở Lạc Dương, thích làm gì thì ta cũng phải chấp nhận hả? Rồi bức thư này là sao? Chuẩn bị phong cho Lữ Bố làm Kỵ Đô Úy, còn hỏi xem ta có đồng ý không? Thằng mập này điên rồi, ở đâu ra cách làm như vậy? Kỵ Đô Úy lương hai ngàn quan, còn cái chức thứ sử rách của ta ở trên triều gần bằng châu mục nhưng chẳng khác gì trời sấm sét mà không rớt nổi hạt mưa, lương nhân viên còn chưa được sáu trăm quan có biết không? Nghĩ gì mà để lương thuộc hạ còn to hơn cả lãnh đạo, bảo ta làm sao lăn lộn nữa? Lữ Bố nhận chức xong thì ta là cấp trên hắn hay hắn là cấp trên ta? Đinh Nguyên giận dữ đem thư ném lên bàn. Lúc này thủ hạ hộ vệ hỏi lương thảo vừa đưa đến phải xử lý ra sao. Đinh Nguyên nhìn vẻ mặt khát vọng của đám lính bên cạnh, lòng mềm nhũn ra, thở dài bảo đưa hết toàn bộ cho đầu bếp trong quân, để mọi người có thêm cái ăn, nhưng chỉ có lần này thôi, lần sau không được như vậy nữa. Không lâu sau, doanh trại bản bộ của Đinh Nguyên bắt đầu ồn ào như trẩy hội, tiếng cụng chén hát vang xua tan đi cái tĩnh lặng của đêm tối. Lữ Bố cưỡi ngựa đứng từ xa nhìn doanh trại của Đinh Nguyên vui vẻ tưng bừng, gương mặt tối hơn cả màn đêm. Con mẹ nó đùa với ông đây hả, cái gì binh pháp bảo phải chia ra hai bên để tiện hỗ trợ lẫn nhau, thì ra đều là xạo chó! Hèn gì ban ngày ta ghé báo cáo, đứa nào đứa nấy bày ra gương mặt cá chết, thì ra lương thảo được giấu đến tận ban đêm mới ăn! Lữ Bố lấy tiền Lý Túc vừa đem đến mua lương thảo và rượu thịt, chia toàn bộ cho các anh em, để họ vui chơi thả lỏng đến khuya mới nghỉ ngơi. Lý Túc đã ngủ say từ khi nào, còn Lữ Bố nằm bên cạnh lăn qua lăn lại vẫn không chợp mắt được, sẵn đang có hơi rượu trong người, hắn một mình cưỡi ngựa chạy qua bên phía kia doanh trại, định bụng tìm cách nào để âm thầm đưa chút lương thảo cho những đồng chí bên kia, không ngờ lại chứng kiến cảnh làm hắn chết lặng. Lữ Bố lạnh lẽo thúc ngựa đến trước doanh trại, binh sĩ mỉm cười hành lễ hỏi thăm cũng chẳng thèm trả lời, sau khi xuống ngựa trực tiếp chạy thẳng đến kho lương. Trước đó Lữ Bố tin tưởng Đinh Nguyên, Đinh Nguyên nói không có lương thảo tức là không có lương thảo, hắn cũng chưa từng ghé vào kho lương bao giờ. Hôm nay hắn muốn xem trước đã rồi tìm Đinh Nguyên cũng dễ nói chuyện. Sau khi đi vào trong kho, các phu khuân vác hoạt động liên tục, đầu bếp đảo tay nấu cơm, khí thế ngất trời, còn có rất nhiều binh sĩ thay nhau bưng cơm đến từng trướng bồng, vừa nhìn thấy Lữ Bố đã luôn mồm kêu chào chủ bạ. Lữ Bố phất tay như đuổi ruồi, chủ bạ cái quái gì, ngày trước ai gọi hắn như vậy hắn còn cảm thấy vinh hạnh, nhưng hôm nay chẳng hiểu vì sao nghe binh sĩ kêu mình chủ bạ, hắn lại cảm thấy rất khó chịu. Lữ Bố nghiến răng nhìn lương thảo chất cao như núi trong kho, hắn hầm hầm đi thẳng về phía trướng bồng của Đinh Nguyên. Phía bên này Đinh Nguyên đang vuốt ve bức thư ra vẻ suy tư, chợt nghe hộ vệ báo Lữ Bố đến gặp, theo bản năng bỏ thư xuống, sau đó lại cảm thấy không ổn nên tiện tay nhét thư vào trong lòng rồi mới bảo hộ vệ cho phép Lữ Bố đi vào.
“Ngươi đến đây làm gì?”
Loading...
Lữ Bố không trả lời, đi thẳng đến trước mặt Đinh Nguyên hỏi:
“Có lương thảo chưa?”
Đinh Nguyên không nghĩ tới vấn đề đầu tiên Lữ Bố hỏi lại là cái này, hắn sửng sốt rồi bảo:
“Hả? À ừ đêm hôm qua triều đình vừa đưa đến, ngươi cứ lấy một phần mang về doanh.”
Lữ Bố cười lạnh trong lòng, ngươi còn tính lừa ta hả? Thằng nào rảnh đến mức đưa lương thảo vào ban đêm? Chưa kể buổi tối là giờ giới nghiêm, ai cho ngươi ra khỏi thành mà đưa lương thảo? Hôm đó cũng nhờ đám binh sĩ tay chân nhanh nhẹn, chút đồ ăn hắn mua đã bị nhốt trong thành! Lữ Bố mím môi đứng đó nửa ngày trời mới nghẹn ngào lên tiếng:
“Bố cảm thấy Lạc Dương không hợp với mình, chỉ muốn quay về Tịnh Châu, mong thứ sử thành toàn.”
Lữ Bố đột nhiên chỉ muốn vứt bỏ hết tất cả chạy thẳng về quê nhà, nơi đầy ắp tiếng cười chào đón, hôm nay hắn đã gặp phải quá nhiều đả kích, bắt đầu nản lòng thoái chí. Vì sao nhiều người võ công kém cỏi nhưng lại sống sung sướng đến thế, lúc nào cũng có cơm ăn áo mặc vô lo vô nghĩ, những người thân thuộc bên cạnh mà hắn cho là người tốt cũng bắt đầu chơi thủ đoạn, lòng hào sảng như chưa từng tồn tại. Lữ Bố thực tình không muốn ở lại đây, hắn chỉ là một người lính như bao người lính khác, lần đến Thành Lạc Dương có lẽ là một trong những sai lầm lớn nhất cuộc đời. Phải về thôi, hắn phải về Tịnh Châu, bảo vệ những người dân thật thà chất phác, múa kích đuổi đám Hồ man ra khỏi biên giới nước nhà.
“Cái gì? Không thể được!”
Đinh Nguyên quá sợ hãi, chuyện gì xảy ra vậy? Hôm nay Đổng Trác vừa mới xuống nước, nếu để Lữ Bố về Tịnh Châu, hắn lấy cái gì để tranh đấu?
“Ý ta đã quyết, xin cáo từ!”
Lữ Bố nén giận, lấy ấn chủ bạ trong ngực để lên trước bàn, quay người đi ra khỏi trướng. Đinh Nguyên à, lão tử cứ từ chức đấy, cứ muốn về nhà đấy, ngươi làm gì được ta? Đinh Nguyên giật nảy mình, vội vàng chạy tới nắm chặt tay Lữ Bố, cái mẹ gì thế này, một khi Lữ Bố kéo quân về Tịnh Châu, mình trơ trọi ở Lạc Dương chẳng khác nào quả hồng mềm tùy tiện để cho người ta muốn bóp thế nào thì bóp sao? Ai dè trong lúc cả hai lôi kéo nhau, bức thư trong ngực Đinh Nguyên rơi xuống đất, lăn đến trước mặt Lữ Bố. Hắn nhìn lướt qua, thấy có ghi tên mình, thế là tò mò nhặt lên xem thử. Đinh Nguyên cuống quít đoạt lại, nhưng tiếc rằng người già sức yếu làm sao chơi lại Lữ Bố, bị hắn gạt giò té lăn quay dưới đất. Trên bức thư viết ba chữ kỵ đô úy, tựa như ba thanh kiếm sắc bén cắm thẳng vào mắt Lữ Bố, đồng thời chém cho tim Lữ Bố nhỏ máu. Hắn thực sự không kiềm nổi cơn giận, quay gương mặt dữ tợn sang nhìn Đinh Nguyên rồi hét thật to:
“Ngươi khi dễ ta đến cỡ này!”
Đinh Nguyên luống cuống nhìn Lữ Bố cắn môi đến bật máu, hắn quá sợ hãi nên rống lên gọi hộ vệ theo bản năng, để hộ vệ giữ Lữ Bố một lát, cho hắn bình tĩnh lại. Kết quả hành động này làm Lữ Bố mất đi chút lí trí còn sót lại, hay cho Đinh Nguyên, chẳng những lừa gạt lão tử, bây giờ lão tử muốn từ quan ngươi cũng nhất quyết bắt lại! Các hộ vệ đứng ngoài trướng lập tức chạy vào. Trong cơn hỗn loạn, cũng chẳng biết ai là kẻ rút đao ra chơi trước, nhưng tóm lại chẳng có kẻ nào chống lại nổi chiến thần mạnh mẽ nhất Tam Quốc, chỉ vài phút sau bọn chúng đều bị Lữ Bố chém như chém chuối. Lữ Bố giết đỏ cả mắt, hung tợn đi đến trước mặt Đinh Nguyên, giơ đao lên cao:
“Ngươi dám coi thường ta!”
Trên thành Lạc Dương, Lý Nho đứng giữa những cơn gió lạnh lẽo buổi đêm, lẳng lặng nhìn doanh trại Đinh Nguyên đột nhiên trở nên loạn cào cào, hắn nhếch môi mỉm cười đầy ý vị.