Đến ngày thứ hai Phỉ Tiềm mới biết được chuyện phát sinh trong hậu hoa viên hoàng cung. Bất quá hắn hơi nghi hoặc một chút, xét theo lý lẽ thường tình, chuyện này sẽ không truyền đi nhanh như vậy, nhưng vì sao trong vòng một đêm mà từ tên gánh củi tới bà bánh bánh bao đầu hẻm Lạc Dương cũng đã biết hết rồi? Chẳng lẽ có người cố ý truyền tin? Khó trách có đến mấy phiên bản, nào là bảo Đổng Trác chuyên quyền, nào là bảo Vương Doãn Viên Ngỗi im lặng đồng ý, Đinh Nguyên nổi giận mang binh xáp lá cà với Đổng Trác. Có một điều Phỉ Tiềm không rõ, bản thân mình là một quan lang không được mời cũng thôi đi, dù sao thấp cổ bé họng chẳng ai coi trọng hết, nhưng vì sao Thái Ung đức cao vọng trọng đến vậy mà không được mời đi tham dự tiệc? Tốt xấu gì Thái Ung cũng từng làm nghị lang ở Đông Quán, cũng rất có danh tiếng trong triều đình. Hôm qua lúc hắn đi về Thái Ung vẫn còn trong phủ, chẳng lẽ khi hắn đi về Thái Ung mới đến tham dự? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lão không đi cũng tốt, tiệc do Đổng Trác mở chẳng có gì tốt đẹp, mới làm yến tiệc đầu tiên đã xách kiếm ra chém nhau với Đinh Nguyên, nói như vậy Chiến Thần Lữ Bố chuẩn bị lên sân khấu? Mình phải nhanh chóng sắp xếp mới được. Chuyện quan trọng trước mắt là phải nâng cao danh vọng. Vào thời Đông Hán, danh vọng là thứ giống như bùa hộ mệnh, có đôi khi thật sự còn có thể đổi mạng. Theo những gì Phỉ Tiềm biết, Tam Quốc có một cuồng sĩ tên Nễ Hành, từng trần truồng múa ở Hứa Xương, trở thành người đầu tiên thể hiện nghệ thuật khỏa thân ở Trung Quốc, làm Tào Tháo phát bệnh đau nửa đầu. Nhưng kẻ thông minh có tiếng thời Tam Quốc không hề muốn mang tiếng lạm sát thanh niên văn hóa cao, cố hết sức nhịn cơn tức, gửi nhà nghệ thuật khỏa thân đến chỗ Kinh Châu Mục Lưu Biểu. Sau đó Lưu Biểu cũng sống lâu lên lão làng, tiếp tục đem cục tạ Nễ Hành ném cho Giang Hạ Thái Thú Hoàng Tổ. Kết quả Hoàng Tổ trơ mắt nhìn quanh chẳng ai có thể tiếp nhận được tên này, lại bị hắn trêu chọc đến thực sự không nhẫn nhịn được, lôi Nễ Hành ra chém. Bởi vì Nễ Hành có danh tiếng nên trêu chọc Tào Tháo không chết, khiêu khích Lưu Biểu cũng không chết, cho đến khi được chuyển đến chỗ Hoàng Tổ, danh vọng đã bị hao tổn rất nhiều, cuối cùng bị người ta chém chết. Bởi vậy có thể thấy được ngươi có giá trị danh vọng cao, thần chết sẽ từ chối nhận người. Kể cả không thể bắt chước giống Nễ Hành, khi trở thành danh sĩ cũng được người khác trọng vọng, ở đâu cũng được ăn ngon mặc đẹp. Nhưng vấn đề bây giờ là phải đi đâu để kiếm danh vọng đây? Thành Lạc Dương to lớn như vậy, danh vọng không phải cứ nói có là có, phải có người thổi phồng ngươi lên giống như làm marketing vậy. Hiện giờ Phỉ Tiềm đang nằm ở tầng chót xã hội, chẳng lẽ hắn phải ra đường làm vài động tác nghệ thuật để kiếm tiền? Phỉ Tiềm rung mình, thôi bỏ đi, vẫn cứ tìm được con đường phát triển rồi hãy tính.
Hiện giờ Viên Thiệu đã dọn khỏi Viên phủ, mặc dù không nói rõ với thúc phụ Viên Ngỗi, nhưng sau khi hắn chuyển đi Viên Ngỗi cũng chẳng thèm hỏi han tới, chỉ an bài một vài người hầu tôi tớ đến cho xong việc, hiển nhiên là ngầm cho phép hành vi của Viên Thiệu. Bản thân Viên Thiệu cũng cảm thấy buồn cười, vì mình làm được những việc lão già cần, cho nên đây coi như là đền bù đúng không? Nhà họ Viên do Viên Ngỗi làm gia chủ vẫn luôn yêu thích Viên Thuật, điều này làm cho Viên Thiệu nổi nóng, nhưng hắn không còn cách nào khác. Viên Thuật do dòng chính sinh ra, còn mẹ Viên Thiệu là một ca cơ, mang tiếng con cả nhưng mỗi lần lựa chọn người kế nghiệp các gia tộc đều coi trọng xuất thân, cho nên khi bá phụ của Viên Thiệu là Viên Thành không có con, cha Viên Thiệu rất sảng khoái đem Viên Thiệu cho Viên Thành làm con thừa tự. Thật ra làm như vậy đối với Viên Thiệu cũng rất ổn, dù sao Viên Thành không con tương lai người kế thừa di sản của Viên Thành chắc chắn là Viên Thiệu, đáng tiếc Viên Thành còn chưa kịp bàn giao xong đã lên cơn bệnh nặng rồi mất sớm. Cuối cùng Viên Thiệu rơi vào một trạng thái rất xấu hổ, hắn đứng giữa dòng nước, một nửa thuộc Viên Thành, một nửa thuộc Viên Phùng, đã không kế thừa được sản nghiệp của Viên Thành, còn bên phía Viên Phùng đã có Viên Thuật.
Kể từ khi trưởng thành hiểu chuyện, Viên Thuật bắt đầu phân rõ giới hạn với hắn, tình cảm ngày càng nhạt dần. Viên Thiệu nghĩ về điểm này lại vô tình bật cười, chỉ có lũ thiển cận giá áo túi cơm mới suốt ngày nhớ nhung đến tài sản cha chú để lại, nam tử Hán đại trưởng phu phải biết không ngừng phát triển vượt lên các tiền bối. Viên Thuật ngươi tưởng ai cũng như mình hả? Chút gia sản nhỏ nhoi đó ta nhìn còn chướng mắt. Đáng tiếc đại tướng quân Hà Tiến chết rồi, về sau Viên Thiệu cũng nghĩ thông suốt nguyên nhân trong đó, chắc chắn bàn tay phía sau thúc đẩy mọi chuyện chính là Viên Ngỗi. Đây cũng là động lực lớn nhất giúp hắn chuyển ra khỏi Viên phủ. Ngay từ lúc đầu, giao tình giữa Viên Thiệu và đại tướng quân Hà Tiến chẳng có chút nào dính dáng đến nhà họ Viên, tất cả đều nhờ bạn bè hắn làm môn khach của Hà Tiến. Từ điểm này suy ra, cái mũ quan trên đầu Viên Thiệu tuy cũng có một phần nhỏ nhờ ảnh hưởng của nhà họ Viên, nhưng những phần còn lại đều do Viên Thiệu nổ lực chảy mồ hôi sôi nước mắt kiếm được. Kể từ khi Viên Ngỗi biết Viên Thiệu nhận chức hiệu úy chỗ đại tướng quân Hà Tiến, lão thuận nước đẩy thuyền đem tất cả những vật cản trong phái Thanh Lưu ném hết sang bên hắn, rồi bắt hắn làm người phát ngôn của nhà họ Viên bên phía Hà Tiến, như vậy cũng thôi đi, quá đáng nhất là vì hoàn thành kế hoạch của mình, Viên Ngỗi không chỉ hố đại tướng quân Hà Tiến, ngay cả Viên Thiệu cũng hố cho một phát. Cũng may Viên Thiệu nổi lên làm người tiên phong thanh trừ hoạn quan, không chỉ xóa sạch vết bẩn bảo vệ đại tướng quân bất lực, hơn nữa hắn cùng bạn già Tào Tháo cũng tích cóp được chút danh vọng, được kẻ sĩ tán thưởng không ngớt. Nhưng kể cả như vậy cũng không bù đắp được những gì Viên Thiệu mất đi. Viên Ngỗi làm vậy chẳng khác gì tự tay chặt đứt tiền đồ của Viên Thiệu, nhưng lão vừa là thúc phụ vừa là gia chủ trong nhà, làm sao hắn truy cứu tới cùng được? Bảo hắn bỏ luôn họ Viên sao? Thái độ gần đây của Tào Tháo làm Viên Thiệu rất tổn thương, nhưng tính cách cao ngạo làm hắn không thể đến chỗ Tào Tháo để giải thích, ngươi là bạn thân của ta, đáng lẽ phải hiểu ta chứ? Lần này Tào Tháo tự nhiên cũng là kẻ lọt hố như mình, tuy rằng đồng bệnh tương lân, nhưng Viên Thiệu vẫn cho rằng Tào Tháo không chịu hiểu cho mình, cùng lắm tương lai phất lên hắn sẽ đền bù sau, cả hai nói gì thì vẫn là huynh đệ mà.
Tóm lại mình không sống nổi trong nhà họ Viên nữa, bằng không một ngày nào đó hắn sẽ phát điên. Viên Thiệu nhớ đến điển cố của Tấn Văn Công thời Xuân Thu ngũ bá, người ta cũng là con tiểu thiếp, trải qua bao phen chìm nổi cuối cùng thành công ngồi lên ngai vàng, đưa nước Tấn thành ngũ bá lớn nhất thời đó. Thế nên Viên Thiệu quyết định học theo tiền bối, đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi, tieeso theo Viên Thiệu phải tìm cách ra khỏi Lạc Dương, chỉ có rời xa địa bàn bị nhà họ Viên ảnh hưởng mới có thể thoát khỏi sự khống chế của Viên Ngỗi. Chứ cứ như bây giờ dù Viên Thiệu giỏi đến đâu, chỉ cần Viên Ngỗi dồn hết yêu thương cho Viên Thuật, hắn vẫn phải chịu kiếp làm đá kế chân cho em mình.
Viên Thiệu quyết định hắn cần phải làm một vài chuyện để tăng thêm danh vọng trước khi rời khỏi Lạc Dương. Một kẻ bước ra từ gia tộc bốn đời tam công sẽ hiểu rõ danh vọng có tác dụng gì, cần phải sử dụng danh vọng ra sao. Hắn nhất định phải làm một chuyện kinh thiên động địa để tất cả mọi người phải biết đến mình. Hắn muốn để người trong thiên hạ đều biết, Viên Thiệu Viên Bản Sơ không chỉ là một đứa con sinh ra trong nhung lụa nhà họ Viên, mà còn là một kẻ dám làm dám chịu, hào khí vô song!