Khoa học đã chứng minh, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất đáng sợ, các cô gái có khả năng nhận biết trước các sự việc sẽ xảy ra, hoặc có linh cảm về một sự việc xảy ra cách xa họ. Một số cô nàng lại càng kinh khủng hơn, thậm chí có thể không cần quay đầu lại nhưng vẫn bị có vài thanh niên đang nhìn chằm chằm vào mông hay đùi mình. Vì vậy Thái Diễm tinh ý nhận ra Phỉ Tiềm hành lễ với nàng rất trang trọng và thiện ý, không giống như người khác tỏ vẻ vô cùng nhã nhặn, nhưng bên trong lại cực kì qua loa. Nàng cũng cực kì hài lòng với hai chữ sư tỷ, trước kia người ta đều gọi mình là sư muội, bây giờ cuối cùng cũng có tiểu đệ để lên mặt, cho nên vội đưa hai cuộn sách da dê cho Thái Ung rồi đáp lễ Phỉ Tiềm. Dù sao người ta cũng là đệ tử kí danh, không phải người lạ đến mức đại bác bắn không tới, Thái Diễm cũng trở nên tùy tiện hơn. Thái Ung ho nhẹ và bảo:
“Khụ khụ… cái này là sao?”
“À phải rồi, đây là thứ con tìm được trong tàng thư lâu, cha xem, quyển này là sách của người Đại Thực, còn quyển này là của người Thân Độc, hai cuốn này có kiểu chữ tương tự như những chữ viết trên cách giải của Phỉ sư đệ.”
Vốn dĩ Phỉ Tiềm, một đệ tử ký danh vẫn chưa có tư cách gọi Thái Diễm là sư tỷ, kết quả không đợi Thái Ung kịp phản ứng, con gái cưng của mình đã nhận luôn tên sư đệ này, Thái Ung cũng chỉ đành làm như không nghe thấy.
“Ừ, quả thật là thế.”
Thái Ung nhìn kỹ một chút, tiến hành so sánh giữa hai bên, xác thực cả hai giống nhau nên bảo Phỉ Tiềm đến gần lão. Tảng đá đè nặng trong lòng Phỉ Tiềm cuối cùng cũng được buông xuống, hắn thuận tay cầm lấy quyển sách da dê. Quyển sách này có niên đại rất xa xưa, tuy Thái Ung cố gắng bảo quản nhưng khó tránh khỏi một số nếp bị đen đi, thậm chí có vài vị trí còn bị côn trùng gặm mất. Chẳng biết người cổ đại có dùng thuốc gì hay không, trải qua một thời gian dài như vậy mà vẫn còn rõ nét chữ. Phỉ Tiềm không biết trên đó viết cái gì, nhưng ký tự lại giống chữ hiện đại đến mấy phần. Vừa rồi Thái Diễm bảo một quyển của người Thân Độc, một quyển của người Đại Thực. Hình như Thân Độc là tên gọi cổ của Ấn Độ, nhưng Phỉ Tiềm cũng không chắc lắm, còn Đại Thực thì hắn biết, đó là đế quốc Abbasid Caliphate, triều đại hồi giáo thứ ba của người Ả Rập, tiền thân của các nhà nước như Iran, Iraq, Ả Rập Xê Út, Ai Cập… Nếu như vậy sẽ không có vấn đề gì. Phỉ Tiềm trả lại quyển sách da dê và bảo:
“Đệ tử có hơi chút càn rỡ, bình thường yêu thích toán nhưng ngại tính vì quá rườm rà, sau đó gặp được người Đại Thực ở thị phường, họ giới thiệu con cách tính toán đơn giản hơn, cuối cùng vật đổi sao dời, tìm được quyển sách cổ này, nên con dùng nó để thay thế cách giải trong toán kinh, còn lụa để lau sách thì…. Dù sao lụa cũng hơi đắt….”
Thái Ung gật đầu ra chiều đã hiểu:
“Ta đồng ý phương pháp này rất đơn giản, nhưng nếu dùng thẻ tre để chép lại có vẻ không tiện, chi bằng chúng ta lấy giấy để chép lại.”
Thái Ung cũng nói không sai, dù sao chữ số Ả rập chỉ phát triển khi giấy được phổ biến, chẳng ai khắc nổi phương trình trên thẻ tre cả, nên cách giải trong toán kinh mới trở nên thông dụng. Bất quá Thái Ung cũng cảm thấy không cần đả kích người trẻ tuổi có tinh thần sáng tạo, liền hòa nhã nói:
Loading...
“Tử Uyên dụng tâm sáng tạo trên phương diện toán thuật, cách giải này cũng vô cùng tiện lợi, xác thực có thể ứng dụng được, chữ này con giải thích thế nào?”
Phỉ Tiềm lập tức giảng giải từng chữ số Ả Rập từ 0 đến 9 cho thái Ung và Thái Diễm, cũng đồng thời miêu tả những chữ latin ABC XYZ là kí hiệu trong toán học, dù sao trong toán kinh cũng có vài ví dụ tương tự, Thái Ung và Thái Diễm vừa nghe một lát đã hiểu ngay. Sau khi Phỉ Tiềm giải thích xong, trời cũng đã chập tối, Phỉ Tiềm vội vàng tạm biệt Thái Ung. Lão cũng chẳng có ý định mời Phỉ Tiềm ở lại ăn cơm, một phần là do lão vừa biết được môn học mới, cần phải mau chóng quay về phòng nghiên cứu, một phần là vì Phỉ Tiềm dù sao cũng mới chính thức gặp mặt được vài lần, nếu giữ hắn lại ăn cơm, cả hai đều sẽ cảm thấy khó chịu, thế là lão liền sai người hầu đưa Phỉ Tiềm trở về. Chờ đến khi Phỉ Tiềm đi được một hồi, Thái Ung bỗng nhớ ra gì đó:
“Chết rồi, đây là sách cổ của Tử Uyên, sao vẫn còn ở đây, không ai nhắc hắn mang về sao?”
“Cha à, người không nói gì hết, ai dám tự ý xen vào?”
Thái Diễm nhìn thấy quản gia đứng bên cạnh ra hiệu đồ ăn đã chuẩn bị xong, liền lôi kéo Thái Ung đi về phía trước:
“Chuyện này đơn giản mà, lần sau hắn ghé lại thì nhắc hắn mang về, cha chuẩn bị ăn cơm thôi.”
“Ây da, được rồi, đừng có kéo nữa, chúng ta đi ăn.”
Thái Ung rất miễn cưỡng đặt bút xuống, liền cùng Thái Diễm đi ăn cơm. Đang đi Thái Ung chợt nhớ tới một chuyện liền nói với Thái Diễm:
“Trước khi Tử Uyên đến, Mạnh Đức cũng có ghé chơi, hắn bảo tặng cho con một quyển sách cổ, lát ăn xong con có hứng thú thì cứ xem thử.”
“Mạnh Đức sư huynh sao lại đến đây?”
Thái Diễm hơi kinh ngạc, dù sao từ khi Thái Ung quyết định đem nàng gả cho Vệ Trọng Đạo, Tào Tháo cũng rất ít khi ghé Thái phủ. Bỗng nhiên Thái Ung tâm huyết dâng trào hỏi:
“Diễm nhi, con thấy Mạnh Đức thế nào?”
Thái Diễm liếc Thái Ung, nàng thông minh như vậy làm sao không hiểu ý của cha:
“Hừ, cha ghét con lắm hả? Thấy con ăn bám nên kiếm cách đuổi đi chứ gì? Mạnh Đức sư huynh cũng đã lấy vợ rồi, cha muốn con qua đó làm thiếp sao?”
Thái Ung hơi xấu hổ:
“À haha, ta cũng chỉ hỏi một chút thôi, không có ý gì khác.”
Đúng rồi, suýt nữa lão quên mất Tào Tháo đã có vợ, ôi trời, người già hay quên mà. Thái Ung nhìn con gái mình dịu dàng động lòng người, trong bụng vô cùng tiếc nuối, mình già đi từng ngày, lại chẳng có chức quan gì cả, tiền bạc cũng không nốt, quan trọng nhất là mình phải lo cho con gái êm ấm nửa đời sau. Nhưng giờ… phải làm sao đây, thế gia sĩ tộc ngang hàng với lão cũng chỉ có mấy người, tất cả đều đã cưới vợ. Thái Ung cảm thấy đau lòng nhìn thoáng qua Thái Diễm, bây giờ mình không thể kiếm nhà quá cao cho con gái, có vết xe đổ nhà họ Vệ, lần này có ra sao lão cũng phải cân nhắc thật tốt, không thể để con gái cưng ủy khuất.
Đang ăn, Thái Ung bất chợt vỗ đầu, Thái Diễm vội hỏi có chuyện gì, chỉ thấy Thái Ung cười, bảo mình quên mất một chuyện, nhưng đã qua rồi thì thôi. Mặc dù Thái Diễm rất nghi ngờ, nhưng thấy Thái Ung không nói gì nên cũng im lặng.
Màn đêm dần buông xuống trên con hẻm nhỏ, bên trong Thái phủ chỉ có hai cha con đang dùng cơm, tuy đơn giản nhưng đầy ắp tiếng cười. Ngược lại buổi tiệc rượu trong ngự hoa viên hoàng cung Đại Hán ngập tràn đồ ngon, vò rượu chất đầy, nhưng khách mời lại có vẻ không quan tâm cho lắm, vì vậy toàn bộ buổi tiệc tràn ngập không khí quỷ dị. Sau nhiều ngày lặng yên không tiếng động, Đổng Trác gióng trống khua chiêng mời Tam công Cửu khanh cùng tất cả trọng thần trong triều đến đây. Mặc dù bọn họ đều bình tĩnh ngồi đó, nhưng kỳ thật đều mang tâm tư, có kẻ lo sợ bất an, cũng có kẻ phẫn nộ, mỗi người một vẻ, nhưng có một điểm có thể xác định, đó chính là trong buổi tiệc ngày hôm nay, Đổng Trác sẽ thay mặt quân phiệt Tây Lương bày tỏ con đường mình sẽ đi trong tương lai, cho nên đồ ăn ngon hay dở không quan trọng. Buổi yến tiệc đã bắt đầu được một lát, nhưng chủ nhân buổi tiệc là Đổng Trác lại chưa từng xuất hiện.