logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Thôi Hậu trằn trọc cả đêm, hai mắt thâm quầng vì mệt mỏi.

Chẳng ai có biện pháp bảo đảm tương lai, điều này Thôi Hậu biết chứ, nhưng kế hoạch Phỉ Tiềm đưa ra thật sự vô cùng hấp dẫn, hắn nghe xong cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn thường ngày.

Giả sử hết thảy mọi thứ đều thuận lợi, nhà họ Thôi có thể cá chép vượt long môn, danh tiếng vang khắp thiên hạ, không chỉ đám con buôn mà ngay cả sĩ tộc nhìn thấy người họ Thôi còn phải nể mặt chắp tay hành lễ.

Tuy nhiên có lợi ích thì sẽ có rủi ro, hắn không chỉ cần vận dụng toàn bộ lực lượng của nhà họ Thôi trong thành Lạc Dương, mà còn phải sử dụng hết các mối quan hệ ở đế quốc, chẳng khác nào lôi sạch toàn bộ tích lũy của cả gia tộc ra để đánh bạc.

Thật ra trước lợi ích lớn như vậy, không có nguy hiểm thì khác gì lừa đảo?

Đây là chuyện hệ trọng, hắn không được phép chần chừ hay mang tâm tư cầu toàn, nếu ngay cả bản thân còn không đủ tự tin, nói gì đến chuyện đại sự quốc gia?

Chỉ có điều tiền cược ván bài này nặng quá, mặc dù Phỉ Tiềm nói dựa theo tình huống thực tế, nhà họ Thôi có 60% thành công, tuy nhiên 60% vẫn còn hơi thấp một chút, để mình xem có cách nào nâng tỉ lệ thành công lên thêm không…

Thôi Hậu nghĩ đến đây lại lắc đầu cười trừ, có cơ hội đầu tư nào không cần mạo hiểm đâu, nếu mười phần nắm chắc lại không phải lừa đảo, làm gì có ai ngu đến nỗi đi chia phần cho người khác?

Mặt trời bắt đầu ló dạng, bóng tối tan đi theo quy luật đất trời, không gian dần trở nên sôi nổi, mặc dù cha Thôi Hậu đang bệnh, miệng vẫn chưa được tốt cho lắm, nhưng đầu óc vẫn minh mẫn, có lẽ hắn nên hỏi ý kiến cha mình, nghe thử góc nhìn của ông ấy để cân nhắc dễ dàng hơn…

Ở một diễn biến khác, trong khi nhà họ Thôi đang lặng im như mặt nước, Đổng Trác trong thành Lạc Dương đang bốc cao lửa giận.

Loading...

Bộp!

Đổng Trác ném mạnh bảng tình báo lên mặt bàn, tròng mắt nổi đầy tia máu, tỏa ra một khí thế vô cùng hung bạo, tôi trai tớ gái trong nhà đến ngoài sảnh bị dọa để hoảng sợ, quỳ rạp trên mặt đất không dám lên tiếng.

Những ngày qua đã có hơn hai mươi người vì lỡ miệng chọc giận Đổng Trác mà bị lôi ra chém không chút xót thương, hoặc một số chân chạy bị trượng đánh tới chết, cực kì thê thảm.

Bây giờ những hầu gái đang run sợ mỗi khi ở bên cạnh Đổng Trác, chỉ có đến ban đêm mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh trưởng sử Lý Nho cũng đang phải chịu đựng từng ngày, liếc nhìn ánh mắt đỏ vằm của Đổng Trác nhìn tới mình, mặc dù đã có sẵn phương án xử lý, nhưng trong lòng Lý Nho vẫn cảm thấy hồi hộp lắm.

Hiện nay Đổng Trác quyền cao chức trọng, tay nắm sinh mạng biết bao nhiêu người, uy danh nghiêng trời, chưa kể thời gian ở Lạc Dương, Đổng Trác ăn uống rượu thịt không ngừng, cơ thể ngày càng phát tướng, trở nên mập mạp khổng lồ làm người ta nhìn vào có cảm giác ngột ngạt hết sức đáng sợ.

“Chúa công bớt giận, việc này tuy xảy ra hơi nhanh nhưng cũng nằm trong tính toán của chúng ta.”

Đổng Trác căm hận nói:

“Văn Ưu chớ lo, ta không trách ngươi, chỉ hận những kẻ cả gan làm loạn! Dám tự ý giết chết trọng thần triều đình! Có còn coi quốc pháp ra gì không? Đọc bao nhiêu sách thánh hiền, có biết hai quân giao tranh không chém sử giả là gì không?”

Hóa ra triều đình phái năm người gồm Đại Hồng Lư Hàn Dung, Thiếu Phủ Âm Tu, Chấp Kim Ngô Hồ Mẫu Ban, Giám Tác Đại Tượng Ngô Tu, Việt Kỵ Giáo Úy Vương Côi lãnh đạo đoàn sứ giả mang theo chiếu chỉ đến Quan Đông.

Vì hai đứa con nhà họ Viên đều không ở Toan Tảo cho nên họ chia thành hai đường, một bên do Đại Hồng Lư Hàn Dung, Chấp Kim Ngô Hồ Mẫu Ban, Việt Kỵ Giáo Úy Vương Côi di chuyển về Huyện Nghiệp ở Ký Châu gặp Viên Thiệu, một bên do Thiếu Phủ Âm Tu, Giám Tác Đại Tượng Ngô Tu tiến về Nam Dương gặp Viên Thuật.

Nhắc đến Đại Hồng Lư Hàn Dung, người này thuộc dòng họ Hàn ở Dĩnh Xuyên với Ký Châu Mục Hàn Phúc; Chấp Kim Ngô Hồ Mẫu Ban cũng nằm trong hàng danh sĩ, ở thời họa đảng cấm được xưng là một trong bát trù, đồng thời còn làm em rể của thái thú quận Hà Nội Vương Khuông; Việt Kỵ Giáo Úy Vương Côi không nổi danh bằng nhưng cũng là người ở quận Đông Duyện Châu, bởi vậy ba người mới được sắp xếp tiến về phía bắc.

Thiếu Phủ Âm Tu quê ở quận Nam Dương Kinh Châu, từng nhận chức thái thú Dĩnh Xuyên, rất có tinh thần tiến cử hiền tài cho quốc gia, ví như công tào Chung Diêu, chủ bạ Tuân Úc, hiếu liêm Tuân Du, thư lại Quách Đồ; mà Giám Tác Đại Tượng Ngô Tu cũng là người Dĩnh Xuyên, cho nên hai người này dĩ nhiên phải đi về phía nam.

Mặc dù sắp xếp của Lý Nho rất hợp lý, nhưng kết quả vô cùng bi thảm.

Đại Hồng Lư Hàn Dung, Chấp Kim Ngô Hồ Mẫu Ban, Việt Kỵ Giáo Úy Vương Côi đi về phía bắc, vừa đặt chân vào đất Hà Nội đã bị Vương Khuông chặn lại, ngay cả huyện Nghiệp còn chưa tới đã bị nhốt vào đại lao.

Trừ Đại Hồng Lư Hàn Dung bởi vì lớn tuổi và danh vọng quá lớn, Vương Khuông không ra tay được, còn lại Chấp Kim Ngô Hồ Mẫu Ban, Việt Kỵ Giáo Úy Vương Côi đều bị Vương Khuông hạ lệnh xử tử.

Nghe đồn trước khi hành quyết, Vương Khuông còn tới nhà em gái, ôm hai đứa con của Hồ Mẫu Ban khóc rống một trận, sau đó vẫn lạnh lùng hạ lệnh chém đầu.

Bên Nam Dương không hề kém cạnh, Viên Thuật hăng hái thi đua chỉ tiêu giết sứ giả, đột nhiên có một đám sơn tặc ở đâu chui ra, Thiếu Phủ Âm Tu và Giám Tác Đại Tượng Ngô Tu đều chết trong loạn lạc.

Viên Thiệu, Viên Thuật thật ra chỉ đại diện nhà họ Viên đưa ra lựa chọn mà thôi.

Nếu họ tiếp nhận chiếu chỉ, lập tức thu quân, vậy những sĩ tộc đứng dưới lá cờ nhà họ Viên trong cuộc khởi nghĩa này phải xử lý ra sao?

Ngày xưa thời Xuân Thu có Chu U Vương đốt đài phong hỏa để kêu gọi chư hầu, lần này nhà họ Viên cũng tự xây một đài phong hỏa và thắp cháy nó bằng danh vọng long trời lở đất của gia tộc, nếu như không thể lấy được lợi ích, sẽ dễ làm cho các sĩ tộc dưới quyền bất mãn.

Nhưng hai anh em họ Viên lại không muốn gánh trách nhiệm kháng chỉ, cho nên không hẹn mà cùng lựa chọn để cho thuộc hạ đi xử lý thay mình, chỉ có điều Tôn Kiên cũng là một kiêu hùng, hắn cho lính giả dạng thành sơn tặc để âm thầm ra tay; ngược lại Vương Khuông vô cùng xui xẻo, đụng trúng Đại Hồng Lư Hàn Dung, nếu trực tiếp đem lão ra chém, Vương Khuông sẽ đắc tội cùng Ký Châu mục Hàn Phức, bởi vậy hắn chỉ dám hạ lệnh cầm tù để bày tỏ thiện ý với châu mục, phần còn lại nhẫn tâm xử tử Chấp Kim Ngô Hồ Mẫu Ban để tỏ lòng trung thành với Viên Thiệu.

Có điều cách làm của Vương Khuông hơi ngu xuẩn, trực tiếp khiêu khích lên đầu Đổng Trác!

Nếu như nói trước đó hai phe còn chút hy vọng hòa giải, nhưng lúc này Viên Thiệu cùng Viên Thuật thẳng tay giết chết sứ giả, như vậy cũng có nghĩa nhà họ Viên đại biểu cho sĩ tộc Quan Đông và Đổng Trác đại biểu sĩ tộc Quan Tây, chỉ có thể một mất một còn.

Hành động lần nay của hai anh em nhà họ Viên làm cả đế quốc chấn động, họ dùng máu để viết nên bức chiến thư gửi thẳng cho Đổng Trác, hơn nữa còn tỏ vẻ từ nay về sau sẽ không nghe bất cứ mệnh lệnh nào từ triều đình do Đổng Trác nắm giữ.

Mây đen chiến tranh rốt cục đã phủ khắp thành Lạc Dương, rất nhiều người bắt đầu nổi lên tâm tư khác nhau…

Đổng Trác cười dữ tợn, nói với Lý Nho:

“Lần này quân Quan Đông tặng cho ta một món quà quá lớn, chúng ta cũng nên trả lễ chứ? Văn Ưu, ngươi đến hoàng cung, tiễn Hoằng Nông Vương một đoạn!”

Lý Nho kinh hãi, mình đã cùng Đổng Trác nói qua, thằng nhóc Lưu Biện còn nhiều công dụng, trước mắt tạm thời giữ lại mạng sống, sao đột nhiên Đổng Trác lại thay đổi thái độ rồi?

Hắn không khỏi có chút chần chờ, dù sao lúc này giết Lưu Biện, những thủ đoạn và kế sách tiếp theo sẽ có rất nhiều chỗ cần phải thay đổi gấp…

Đổng Trác trợn ngược mắt, chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn Lý Nho:

“Đám rác rưởi Quan Đông có thể giết người còn ta thì không sao? Lũ chó má khốn khiếp dám giết trọng thần, thì ta đây sẽ đồ sát hoàng đế! Văn Ưu, ta hỏi lại một lần nữa, bây giờ ngươi đi hay là ta đi?”

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn