Làm sao bây giờ? Phỉ Tiềm âm thầm suy tính. Thời Hán rất quan trọng thanh danh, một khi đã bị vết nhơ đừng hòng dễ dàng xóa bỏ. Thấy Lữ Bố không? Võ công đệ nhất thiên hạ, bị Trương Phi hét một tiếng gia nô ba họ, thế là hắn phải mang tiếng cho đến chết. Vậy mình phải gia nhập phe Đổng Trác? Phỉ Tiềm không ngừng cân nhắc, thực sự đây không phải là một lựa chọn tốt. Nhưng trực tiếp cự tuyệt cũng không ổn, lỡ như mình lỡ lời làm người ta thẹn quá hoá giận, muốn chặt đầu mình thì sao? Nghĩ đến đây Phỉ Tiềm vội chắp tay:
“Tiểu sinh có một chuyện, mong trưởng sử giải đáp.”
“Ý ngươi muốn hỏi vì sao ta lại mời ngươi làm quan đúng không? Hai mươi năm trước, ta từng được cha ngươi cứu vớt. Lúc ấy Nho từng thề mai sau tất có hồi báo, đáng tiếc bây giờ cha ngươi không còn tại thế, nên ta chỉ có thể làm được đến như vậy thôi.”
Phỉ Tiềm nghe Lý Nho giải thích, gánh nặng trong lòng xem như vơi bớt, trước kia hắn nghĩ miếng phô mai miễn phí chỉ có trong bẫy chuột, những chuyện tốt đẹp rớt xuống đầu trông thế nào cũng giống lừa đảo. Hiện giờ nghe Lý Nho phong quan cho mình là vì muốn báo ân, mặc dù không rõ người cha của mình bằng một cách thần kỳ nào đó kết được thiện duyên này, nhưng tóm lại hắn không tiện theo phe Đổng Trác.
“Tiểu sinh đa tạ ý tốt của trưởng sử, gia phụ năm xưa dạy rằng quân tử thi ân không cần hồi báo, chắc chắn nếu gia phụ còn sống cũng không dám nhận lễ, xin thứ cho tiểu sinh càn quấy, mong trưởng sử thu hồi lệnh đã ban.”
Phỉ Tiềm nói xong lập tức quỳ xuống, Lý Nho trầm mặc một hồi, sau đó bước đến đỡ Phỉ Tiềm dậy”
“Nếu thế ta cũng không miễn cưỡng, ngươi có tâm nguyện gì không? Nho không báo được ơn, trong lòng khó mà yên được.”
Ok thôi, quan ngươi có thể không làm, nhưng ngươi nhất định phải cho ta một biện pháp để ta báo ân, Lý Nho không bao giờ nợ nhân tình người khác. Phỉ Tiềm lại bẩm:
“Tiểu sinh cảm thấy bản thân còn nông cạn, có chí đến Kinh Tương cầu học, hôm nay đã xin phép gia chủ.”
Ý nguyện cầu học là chuyện nho sinh nào cũng muốn, Phỉ Tiềm lấy lý do này cũng không làm Lý Nho phản cảm.
Loading...
“Tốt lắm.”
Lý Nho gật đầu, đã không muốn làm quan chỉ nguyện cầu học, như vậy hắn vẫn có thể giúp đỡ một ít. Nhưng lúc này Lý Nho cũng không nói mình sẽ giúp gì cho Phỉ Tiềm, chỉ ra hiệu cho Phỉ Tiềm lui xuống. Phỉ Tiềm ngầm hiểu, liền hướng Lý Nho chắp tay cáo từ, vừa ra bên ngoài hai bước lại bị gọi quay về. Lý Nho đột nhiên có cảm giác mình muốn nghe thử ý kiến của người ngoài cuộc.
“Ta bảo này, giả sử có hai con đường, xung quanh đầy bụi gai, khả năng cao sẽ làm ngươi bị lạc, nhưng một đường trước dễ sau khó, một đường trước khó sau dễ, một đường trước dễ sau khó, nếu là ngươi, ngươi sẽ chọn đường nào?”
Phỉ Tiềm suy nghĩ rồi bảo:
“Đường phía trước dài đằng đặc, chỉ cần ra sức mà đi, nó sẽ trở thành con đường đúng đắn.”
Cái này đúng là khó chọn, chọn cái nào cũng sai, chi bằng khỏi chọn cho xong. Lý Nho bình thản gật đầu, vẫy tay tiễn Phỉ Tiềm. Giả Hủ từ sau bình phong bước ra:
“Hóa ra đây là con của người đã dang rộng vòng tay chứa chấp ngươi hai mươi năm trước?”
Lý Nho ngẩng mặt nhìn trời, đắm chìm vào kí ức xưa:
“Hai mươi năm trước, đúng lúc ta nhìn thấy hắn mới sanh được trăm ngày, cha hắn mở tiệc chiêu đãi hàng xóm láng giềng, nhìn thấy cha con ta đang khổ sở….”
Lý Nho lắc đầu, không muốn nói thêm gì nữa, có lẽ chuyện đó chẳng hay ho gì để nhớ lại. Giả Hủ nhìn thấy Lý Nho thương tâm liền đánh sang chuyện khác:
“Nào hai chúng ta không cần phải văn vẻ thế, ngươi nói xem, hắn từ chối làm quan, có phải vì không xem trọng chúng ta không?”
Xét về tài nhìn mặt bắt hình dong, Giả Hủ ở Tam Quốc xưng thứ hai không ai đệ nhất, thử nghĩ xem, trong lịch sử tất cả những quân phiệt được hắn đầu quân trước khi phục vụ Tào Tháo, kẻ bị tổn thương nặng, người toàn quân bị diệt, nhưng chỉ mỗi mình Giả Hủ sống khỏe, chẳng gặp phải rủi ro gì. Hiện tại cũng vậy, Phỉ Tiềm cho rằng bản thân mình che giấu rất giỏi, nhưng trong mắt Giả Hủ chút tiểu kế này chẳng là gì cả. Lý Nho gật đầu:
“Ta biết từ đầu rồi, chúa công xuất thân hơi thấp, kẻ sĩ như hắn không xem trọng cũng rất bình thường. Tuy nhiên ta nhớ rằng cha hắn là một kẻ vô cùng ham học, chắc hắn kế thừa tính tốt từ cha. Để xem, hiện nay những kẻ được xưng là đại nho…”
Lý Nho bắt đầu tìm tòi tất cả học sĩ nổi tiếng nhất ở Lạc Dương, Tư Đồ Vương Doãn mặc dù mang chức quan có nghĩa vụ giáo dục cả nước, nhưng bàn về học vấn hắn chẳng có món nào đứng đầu cả. Thi thư thế gia như nhà họ Tuân hay nhà họ Trần chỉ truyền thụ cho con em mình, người ngoài còn khuya mới chen chân vào được…. À đúng rồi, có lẽ có một người mặc dù tính cách hơi cổ quái, nhưng vẫn có thể xứng danh quân tử mà lại học thức hơn người, cứ chọn hắn đi…Giả Hủ mỉm cười nhìn Lý Nho như hiểu ý:
“Hiện tại phần lớn những người bước ra xã hội đều là nhà nho bình thường, ta thấy kẻ này rất thông minh, nếu không ngươi cứ thu hắn làm đệ tử, tuyệt học của huynh đệ ta cũng chẳng kém nho học.”
Lý Nho lắc đầu:
“Ngươi nói giỡn à? Lúc này ta làm gì có tâm trạng thu đệ tử, tốt nhất vẫn tìm người để tiến cử hắn thôi. Đúng rồi Văn Hòa, ta nhờ ngươi một chuyện nhé?”
“Ngươi mà cũng có chuyện cần nhờ ta?”
“Trước khi đến Lạc Dượng, ta đem toàn bộ tuyệt học của mình giấu trong hầm ngầm của nhà họ Vu, giờ ta lại sợ chúng bị ẩm mốc mà hỏng mất, ngươi có thể quay về xử lý giúp ta được không?”
Giả Hủ nghiêm mặt bảo:
“Đừng có gạt ta, niêm phong kĩ như vậy thì ẩm mốc thế quái nào được? Ngươi đang muốn đuổi ta đi thì có… Chẳng lẽ ngươi đã quyết định?”
Lý Nho gật đầu:
“Đường phía trước dài đằng đặc, chỉ cần ra sức mà đi, nó sẽ trở thành con đường đúng đắn. Ta phải làm hết sức mình mới có khả năng đối chọi với thiên mệnh.”
“Vậy ngươi càng không thể đuổi ta đi mới đúng. Việc này làm sao ta có thể đứng nhìn?”
“Không đuổi ngươi đi, lỡ như ta thất bại bỏ mình, truyền thừa đứt đoạn thì phải làm sao? Nếu người truyền thừa là ngươi thì ta càng tin tưởng hơn, ngươi cứ nghe ta nói đã.”
“Kẻ muốn nhận được truyền thừa của hai ta, như vậy….như vậy…”
Giả Hủ siết chặt lòng bàn tay, cứ lẩm bẩm như vậy cả buổi trời vẫn không nói nên lời. Môn phái ẩn thế có một khuyết điểm, đó là học sinh ít ỏi.
“Chết là chuyện nhỏ, truyền thừa bị đứt đoạn mới là chuyện lớn, ngươi và ta tập trung làm chuyện của mình, liều mạng với lão trời gia một phen.”
Lý Nho bỗng nhiên thở dài như trút được gánh nặng, vỗ vai Giả Hủ:
“Văn Hòa, việc này không nên chậm trễ, ngươi mau chóng lên đường đi. Ta sẽ không tiễn ngươi, nếu như mọi chuyện thuận lợi, huynh đệ ta sẽ mau chóng đoàn tụ.”
“Sư huynh, bất luận như thế nào ngươi nhất định phải sắp xếp đường lui cho mình. Nên nhớ sách trong nhà ngươi quá nhiều, một mình ta vác không nổi đâu, lỡ như xui xẻo mất một hai quyển thì đừng trách ta. Với lại ngươi toi đời rồi sau này ai cho ta thịt để ăn, thịt của nhà ngươi ăn rất ngon, thịt nhà khác ta ăn không quen….”
“Được rồi, ta biết rồi.”
Lý Nho khoát tay, tỏ vẻ ta đây không tiễn ngươi đâu. Giả Hủ im lặng nửa ngày, hành lễ với Lý Nho rồi dứt khoát quay người rời đi. Đằng sau cửa sổ, Lý Nho dõi theo bóng của Giả Hủ rồi cúi đầu chào, thật lâu sau mới đứng lên.