Mọi người đi hết, Tiêu Hề Hề mới cầm hộp thức ăn tiến lên hành lễ.
Lạc Thanh Hàn từ ngồi quỳ chuyển sang ngồi xếp bằng, thân thể thả lỏng rất nhiều, hắn nhìn nữ nhân hỏi “Sao nàng lại tới đây?”
“Thần thiếp tới đưa canh cho người đó.”
“Canh gì?”
“Canh vịt hầm, thơm lắm đó!” Tiêu Hề Hề ngồi quỳ trên đệm.
Nàng đặt hộp thức ăn lên bàn, lấy ra một cái hũ sứ, vừa mở nắp một mùi hương lan tỏa, khiến nàng không khỏi nuốt nước bọt.
Nhìn dáng vẻ thèm ăn của nàng, Lạc Thanh Hàn hơi muốn cười.
“Nàng có ăn vụng không đó?”
Tiêu Hề Hề dùng sức lắc đầu “Không có! Đây là canh vịt hầm chuẩn bị cho Điện hạ, thần thiếp chưa thử miếng nào hết!”
“Thật không?”
Loading...
“Thật mà, Điện hạ phải tin thần thiếp.”
Tiêu Hề Hề vừa nói, vừa múc đầy một bát canh vịt hầm, đặt trước mặt Lạc Thanh Hàn.
“Điện hạ, mời dùng.”
Lạc Thanh Hàn cầm bát, nếm một ngụm.
Tiêu Hề Hề háo hức nhìn hắn “Có ngon không?”
Lạc Thanh Hàn nhìn dáng vẻ hận không thể vồ tới nếm thử của nàng, trả lời một nẻo “Giờ ta tin nàng không ăn vụng rồi.”
Tiêu Hề Hề hừ một tiếng, khá tự hào “Đương nhiên rồi.”
Lạc Thanh Hàn tùy ý hỏi “Canh này ai nấu?”
Bảo Cầm điên cuồng nháy mắt với Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề chắc chắn nói “Tất nhiên là Bảo Cầm nấu rồi, tài nghệ nấu ăn của em ấy là tốt nhất trong điện Thanh Ca, ban đầu do thần thiếp nhìn trúng tài nghệ này của em ấy, mới từ trong rất nhiều nha hoàn chọn em ấy đưa vào cung đó.”
Bảo Cầm “……”
Mặt nàng không biểu cảm, trong lòng điên cuồng than thở.
Tiểu chủ, người sao vậy chứ?
Nô tỳ chuẩn bị sẵn lời thoại và kịch bản cho người rồi, sao lại không theo kịch bản vậy?
Sao người có thể bỏ qua một cơ hội tranh sủng tốt như vậy? Người có ngốc chứ?
Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói “Nàng cũng rất thành thật.”
Tiêu Hề Hề cười đắc ý, hai lúm đồng tiền nhỏ bên miệng rất đáng yêu.
Lạc Thanh Hàn thích nhất sự thẳng thắn này của nàng, vì sự thẳng thắn này, hắn không cần tính toán và cảnh giác trước mặt nàng, hắn có thể thả lòng trong thời gian ngắn.
Nếu vừa rồi nàng nói dối canh này do nàng nấu, hắn không tức giận nhưng sẽ có hơi thất vọng.
May là nàng không làm hắn thất vọng.
Lạc Thanh Hàn tùy ý hỏi “Nàng biết nấu ăn không?”
“Thần thiếp biết làm cơm chiên trứng.”
Lạc Thanh Hàn chưa từng ăn cơm chiên trứng, hắn hơi hứng thú “Cơm chiên trứng có mùi vị thế nào?”
Tiêu Hề Hề hào hứng nói “Siêu ngon luôn!”
Bất cứ ai quen thuộc với tính khí của nàng đều biết không có món ăn nào trên đời này mà nàng thấy không ngon.
Nhưng Lạc Thanh Hàn không biết điều này.
Hắn nảy sinh tò mò với cơm chiên trứng, nói “Tối nay ta muốn ăn cơm chiên trứng.”
Hắn dừng lại, bổ sung “Muốn nàng tự tay làm.”
Tiêu Hề Hề sảng khoái đồng ý “Được chứ, được chứ, vừa hay thần thiếp đã lâu không ăn cơm chiên trứng, tối nay chiên nhiều một chút, ăn cho đã luôn!”
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng vui vẻ, không khỏi hơi nhếch khóe miệng.
Tiêu Hề Hề dường như đã phát hiện ra lục địa mới, hét lên “Thái tử Điện hạ, người cười rồi kìa!”
Khóe miệng Lạc Thanh Hàn hạ xuống, lại biến thành vẻ lạnh lùng lãnh đạm.
Hắn tỉnh bơ nói “Nàng nhìn nhầm rồi.”
Tiêu Hề Hề quả quyết nói “Không có! Vừa nãy người có cười, thần thiếp nhìn thấy rồi, người cười trông rất đẹp, nếu sau này mỗi ngày có thể cười một chút thì tốt rồi, thần thiếp thích nhìn thấy người cười.”
Lạc Thanh Hàn thầm nghĩ, nữ nhân này ngày càng to gan rồi, dám công khai dụ dỗ hắn ngay trong thư phòng giữa thanh thiên bạch nhật.
Hắn lạnh lùng nói “Câm miệng.”