Khi Lạc Thanh Hàn vừa từ Nghị Sự Điện bước ra, liền nghe thấy phía sau có người kêu hắn.
"Lạc Thanh Hàn! Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Lạc Thanh Hàn dừng bước, quay đầu lại.
Tứ hoàng tử Lạc Tân Nhiên bước nhanh đuổi theo, tay nắm thành đấm, hung hăng vung tới mặt Lạc Thanh Hàn!
Bọn nô tài xung quanh thấy vậy, tất cả đều hít một hơi thật sâu.
Thường công công kinh hô: "Thái Tử cẩn thận!"
Hắn đang muốn xông lên phía trước hộ giá, Triệu Hiền thoắt cái đã đến trước mặt Thái Tử, dùng thân mình đỡ lấy một quyền từ Tứ hoàng tử.
Lạc Tân Nhiên thấy không thể đánh trúng Thái Tử, tức giận không nhịn được, giận dữ hét: "Triệu Hiền ngươi cút ngay cho ta, nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện!"
Triệu Hiền không động đậy.
Đến khi Thái Tử cất lời, cho hắn lui ra, hắn lúc này mới di chuyển, thối lui sang bên cạnh.
Loading...
Lạc Tân Nhiên hai mắt đỏ quạch trừng trừng nhìn Lạc Thanh Hàn, trong ánh mắt tràn ngập ý hận.
"Chuyện ngươi bị người khác hạ độc cùng mẫu phi ta không quan hệ, mẫu phi ta vô tội, ngươi dựa vào cái gì đi tố giác mẫu phi ta trước mặt Hoàng Hậu? Ngươi nếu xem ta không vừa mắt, cứ đấu trực tiếp với ta, vì cái gì phải xuống tay mẫu phi ta?!"
Đến tối hôm qua hắn mới biết chuyện Ninh phi bị phạt trượng.
Nhìn bộ dáng nằm liệt trên giường, hơi thở thoi thóp của Ninh phi, Lạc Tân Nhiên đau lòng lại phẫn nộ, hắn nghĩ mọi cách điều tra ngọn nguồn.
Hắn biết là Tần hoàng hậu hạ lệnh phạt trượng Ninh phi, nhưng nguyên nhân dẫn tới Tần hoàng hậu động thủ vốn bắt nguồn từ Thái Tử, chính hắn cung cấp chứng cứ Ninh phi là người hạ độc, Tần hoàng hậu mới có thể đem mũi nhọn hướng Ninh phi.
Tần hoàng hậu là trưởng bối, Lạc Tân Nhiên không thể làm gì bà, hắn chỉ có thể đem phẫn uất trút lên người Thái Tử.
Lạc Thanh Hàn mắt lạnh băng nhìn hắn: "Ninh phi vô tội hay không, điều này phải hỏi chính bà ấy, ta chỉ làm chuyện nên làm.
Ngươi nếu không phục, có thể tự mình đi tra, chỉ cần ngươi có thể chứng minh Ninh phi trong sạch, ta có thể xin lỗi ngươi cùng Ninh phi trước mặt mọi người.
Lạc Tân Nhiên lúc này bị phẫn nộ choán hết tâm trí, căn bản nghe không thuận lời đối phương nói.
Hắn hung tợn mà quát: "Ta mặc kệ cái gì vật chứng không vật chứng, ta chỉ biết, Ninh phi là mẹ ruột ta, ngươi làm hại mẹ ruột ta bị trượng trách, ngươi chính là kẻ thù của ta! Lạc Thanh Hàn, lão tử cùng ngươi thế bất lưỡng lập, về sau có ngươi không có ta, có ta không có ngươi!"
Nói xong hắn liền giận dữ xoay người, mang theo đầy hỏa khí rời đi.
Các hoàng tử khác lục tục từ Nghị Sự Điện đi ra.
Vừa rồi Thái Tử cùng Tứ hoàng tử nảy ra tranh chấp đều bị bọn họ thấy được.
Mọi người ngoài mặt không nói năng gì, song lại lén lút lại trao đổi ánh mắt, bộ dáng xem kịch vui.
Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần từ bên cạnh đi qua, âm dương quái khí mà cảm khái.
"Có nhiều người vì muốn củng cố địa vị của chính mình, thủ đoạn bỉ ổi gì đều có thể làm, thậm chí lẽ tình cũng không màng, nếu để giang sơn Đại Thịnh rơi vào tay loại người này, thật không biết sẽ thành thảm kịch gì.
Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên là người sở hữu tính cách ôn hòa nhất.
Hắn khuyên Đại hoàng tử vài câu.
"Huynh trưởng đừng nói vậy, đều là thân huynh đệ, bên cạnh còn có các đại thần đang nhìn, đừng làm cho người khác chê cười, lại khiến phụ hoàng không vui.
Lạc Dạ Thần hừ một cái: "Bị người ta chế giễu chính là Thái Tử cùng lão tứ, liên quan gì tới ta?!"
Lạc Vân Hiên lắc đầu, bộ dáng bất lực vì không thể khiến người kia hiểu.
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu tình, dùng ánh mắt sắc bén quét qua bọn họ một cái, sau đó xoay người rời đi.
Thường công công cùng Triệu Hiền vội vã theo sau.
Trở lại Đông Cung, Lạc Thanh Hàn trong lòng buồn bực như cũ không tiêu tán.
Trước khi trở thành Thái Tử, hắn cùng các huynh đệ quan hệ rất hòa hợp, ngày thường nếu mọi người rảnh rỗi, thường xuyên hẹn nhau uống rượu chơi đùa.
Nhưng từ năm trước khi ngôi vị Thái Tử được sắc lập, quan hệ giữa bọn họ liền thay đổi.